Trên đường trở về, bà Lưu và Đàm Quý Quốc đều không nói chuyện, suy nghĩ của bọn họ đều không khác nhau lắm, nếu tương lai Khải Quân kết hôn sinh con, bất luận là giới tính nào, bọn họ đều sẽ coi như bảo bối mà nuôi dưỡng, thậm chí bọn họ còn cho rằng bà Chu có phúc mà không biết hưởng.
Về đến nhà, Vệ Ninh liền lấy ra bắt đầu luyện tập, lúc này đây, Vệ Ninh trở nên nghiêm túc rất nhiều.
Buổi tối chủ nhật, bà Lưu sắp xếp hành lý cho Đàm Khải Quân, thời gian tiếp theo, Đàm Khải Quân và Đàm Quý Khánh sẽ cùng nhau lên nhà xưởng ở trấn trên công tác, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu, mỗi tuần chỉ được nghỉ một ngày.
Bà Lưu vừa cao hứng lại vừa lo lắng.
Đàm Khải Quân đành phải khuyên giải, an ủi cả đêm.
Sáng sớm thứ hai, Đàm Khải Quân và Vệ ninh cùng đi lên trấn trên.
Đàm Khải Quân khăng khăng đưa Vệ Ninh đến tận trường học rồi mới quay về nhà xưởng.
Sau khi Vệ Ninh tiến vào phòng học, phát hiện mọi người đều vô cùng yên tĩnh. Lần trước lớp học im lặng như vậy, là do cô và Chu Tuyết gây sự với nhau.
Trịnh Tiểu Lệ đã đến trước Vệ Ninh, thấy Vệ Ninh ngồi vào vị trí rồi mới quay xuống hỏi: “Lần trước cậu làm bài thi có ổn không?” Thứ sáu tuần trước, sau khi thi xong môn cuối cùng, mọi người đều không chờ nổi mà thu dọn cặp sách để về nhà, làm gì có thời gian hỏi han nhau.
Vệ Ninh: “Cũng tạm ổn.”
Trịnh Tiểu Lệ: “Nghe nói hôm nay sắc mặt lão Tào không được tốt lắm.” Chứng tỏ lớp bọn họ thi rất kém.
“Làm tốt hơn so với những lần thi trước là được rồi.”
“Đúng nha, sao mình lại không nghĩ tới chứ, mình cảm thấy thành tích lần này chắc chắn tốt hơn so với lần thi trước.” Trịnh Tiểu Lê đột nhiên không cảm thấy lo lắng nữa, lần này bài cuối cùng của môn Toán cô ấy đã được Vệ Ninh dạy cho rồi, đây cũng là bài thi duy nhất mà cô ấy làm được hết bài.
Quả nhiên, tiếng chuông tiết tự học sáng sớm còn chưa tan, Tào Đức Tiên đã nổi giận đùng đùng đi đến, ông ấy dạy Toán học, lần này lớp điểm trung bình bọn họ xếp hạng thứ hai, sao ông ấy có thể không tức giận: “Các cô cậu nhìn xem, bài thi lần này viết lung ta lung tung cái gì đây!” Tào Đức Tiên ném bài thi lên bàn: “Các cô cậu chính là lớp kém nhất mà tôi từng dạy đấy!”
Mọi người đều cúi đầu thật thấp, không dám thở mạnh.
Tào Đức Tiên phê bình cả lớp một trận, sau đó bắt đầu phát bài thi, thói quen phát bài thi cho những bạn học đếm ngược từ dưới lên:
“Dương Tịch, 18 điểm.”
Dương Tịch ngượng ngùng lên nhận bài.
Tào Đức Tiên trả bài cho cô ấy: “Tôi nhắm mắt viết bừa cũng làm được hơn 18 điểm.”
Tuy rằng lời này vô cùng buồn cười, nhưng không ai dám cười.
Tiếp theo chính là một số bài có điểm 20, 30, mỗi một người lên nhận bài đều bị Tào Đức Tiên mắng một câu.
“Các cô cậu nói xem, tối đa 120 điểm, đến 60 điểm cũng không đạt được, các cô cậu mỗi ngày đều học cái gì vậy hả!”
Cả lớp tổng cộng có 57 học sinh, mà có tận 21 người bị dưới 60 điểm, cho nên Tào Đức Tiên vô cùng tức giận. Trịnh Tiểu Lệ nhẹ nhàng thở ra, còn may, lần này không có tên mình.
“Trịnh Tiểu Lệ, 61 điểm.”
Trịnh Tiểu Lệ nghe được tên của mình, lập tức đứng dậy, khẩn trương lên bục giảng nhận bài thi.
Vốn dĩ cho rằng Tào Đức Tiên muốn mắng mình, không nghĩ tới Tào Đức Tiên lại nói: “Tuy rằng chưa đạt tiêu chuẩn, nhưng cũng đã tiến bộ không ít.”
Trịnh Tiểu Lệ ngốc ngốc đứng nguyên một chỗ, cô ấy không những không bị phê bình, lại còn được khen ngợi?