Vệ Ninh gật đầu, đúng vậy, chính bà Chu là người ném đứa nhỏ đi.
Vốn dĩ Vệ Ninh vẫn chưa dám khẳng định, nhưng cô đã nhìn thấy một đạo ấn trong tướng mạo của bà Chu, chứng minh bà ta đã thực sự làm chuyện xấu, lại kết hợp với tướng mạo của vợ chồng Lưu Hoành Tài, cộng thêm sinh thần bát tự của Văn Văn nữa, cuối cùng Vệ Ninh mới đưa ra kết luận này.
Đối với việc Văn Văn bị ném đi, Lưu Vạn Hoa không hề hay biết, bởi vì khi Vệ Ninh lại đây, ông ấy đã pha trà tiếp khách, thời đại này, chỉ có khách quý mới được chủ nhà chiêu đãi trà ngon, có thể nhìn ra được, Lưu Vạn Hoa xác thực là muốn tìm được cháu gái.
Trang Thục Liên quỳ xuống, mạnh mẽ dập đầu xuống đất mấy cái: “Mẹ! Con gọi mẹ một tiếng mẹ, cầu xin mẹ nói cho con biết chỗ mà Văn Văn bị vứt lại đi!”
Bà Chu lùi lại về sau, hoảng loạn nói: “Tôi không biết, tôi không biết gì hết.”
Lưu Hoành Tài nắm chặt tay: “Mẹ không nói, tôi lập tức đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, từ nay về sau tôi và Thục Liên đi Tây Bắc tìm con!” Vừa rồi Vệ Ninh có nói, con của bọn họ đang ở phía Tây Bắc.
Lưu Vạn Hoa tức giận cho bà Chu một cái tát: “Hay cho một đồ độc phụ, sao bà có thể ném đứa nhỏ đi chứ, mau nói nhanh, Văn Văn ở đâu!”
Cái tát này vô cùng mạnh mẽ, bà Chu trực tiếp bị ngã xuống đất, bà ta bụm mặt khóc: “Tôi làm sai cái gì chứ! Còn không phải là do nhà họ Lưu các người tuyệt hậu, tôi mới phải làm như vậy sao, tôi làm sai ở đâu chứ!” Lưu Vạn Hoa và bà ta sinh đươc một người con trai là Lưu Hoành Tài, và hai đứa con gái.
Trang Thục Liên gả vào đây không bao lâu đã có thai, một nhà bọn họ vô cùng vui mừng, chỉ là không ngờ tới lại sinh ra một đứa con gái, Lưu Vạn Hoa rốt cuộc cũng có chút mất mát.
Bọn họ cũng nghĩ tới để hai đứa con vụng trộm sinh một đứa nữa, nhưng thôn này cũng không ít người đã lén sinh thêm con, kết quả toàn bộ đều bị phát hiện.
Sinh hai đứa là không có khả năng rồi, bà Chu nghĩ, nếu cháu gái biến mất, là có thể sinh tiếp một đứa khác, thời buổi này, cũng không phải là không có nhà nào từng vứt bỏ cháu gái.
Chỉ là, trong nháy mắt ném cháu gái đi, bà Chu lại có chút mềm lòng, hơn một năm chăm sóc cháu gái, nói không có cảm tình thì là nói dối, đứa nhỏ ở trong lòng bà ta gọi bà ta là “bà nội”, cuối cùng bà Chu cũng không vứt Văn Văn, mà đưa đến nhà của bà con thân thích.
Đôi vợ chồng kia kết hôn nhiều năm vẫn không có con, bà Chu cảm thấy, nếu để bọn họ nhận nuôi Văn Văn, chắc chắn sẽ đối xử tốt với con bé.
Tiếp theo, bà ta chỉ cần chờ Lưu Hoành Tài và Trang Thục Liên lại sinh tiếp một đứa khác là được, thầy đoán mệnh cũng đã nói rồi, cái thai tiếp theo của Lưu Hoành Tài chắc chắn là một bé trai.
Không phải là Lưu Vạn Hoa không muốn Lưu Hoành Tài sinh tiếp một đứa con trai, nhưng, cái này còn phải dựa vào số mệnh nữa.
Đặc biệt nhìn thấy hai người đau khổ tìm kiếm Văn Văn như vậy, trong lòng Lưu Vạn Hoa như được khai mở, con trai và con gái đều như nhau mà thôi, chỉ là sâu trong lòng nếu hỏi có tiếc nuối không, thì thực sự vẫn phải trả lời là có chút tiếc nuối.
Tiếng khóc, tiếng tranh cãi làm nhà chính vốn không rộng rãi lại càng thêm chật chội.
Vệ Ninh bước từ bên trong ra, Đàm Khải Quân cũng đi theo. Đàm Quý Quốc thấy thế, cũng kéo bà Lưu đi ra, kế tiếp chính là chuyện nhà của người ta, bọn họ cũng không tiện nói gì.