Nói chuyện một lúc, Lưu Hoành Tài đưa sinh thần bát tự của con gái mình ra cho Vệ Ninh xem, anh ta nhìn bình tĩnh hơn so với Trang Thục Liên một chút, lúc trước không phải bọn họ không đi tìm thầy bói về giúp đỡ tìm kiếm, ngay cả vị thầy bói lợi hại ở trấn trên bọn họ cũng từng mời, kết quả tất cả bọn họ đều chỉ nói được một vài tin tức nửa thật nửa giả.
Tuy nói là Vệ Ninh giúp cho Đàm Khải Quân tốt lên, nhưng Lưu Hoành Tài cảm thấy, chuyện này vẫn phải dựa vào chút may mắn. Thực ra, sâu trong nội tâm Lưu Hoành Tài càng thiên về điều này hơn, đó là không hy vọng nhiều thì sẽ bớt thất vọng.
Vệ Ninh lấy ra đồng xu mà lúc trước bà Lưu cho, tính toán một lúc, đồng xu này lúc trước cô cũng dùng để tính sinh thần bát tự cho Đàm Khải Quân, sau này Vệ Ninh vẫn luôn mang theo người.
Bói xong, Vệ Ninh ngẩng đầu, nhưng không nói gì.
Lưu Vạn Hoa không nhịn được mà hỏi: “Xin hỏi đại sư, cháu gái này của tôi..”
Vệ Ninh mở miệng: “Các người còn có gì muốn nói không?”
Tuy Vệ Ninh hỏi là “các người”, nhưng bà Chu cảm thấy lời này cứ như Vệ Ninh đang nói riêng với bà ta, bà ta che đậy sự hoảng loạn trong lòng, không dám hó hé, bà Chu cảm thấy Vệ Ninh chắc gì đã tính ra được cái gì.
Lưu Vạn Hoa không rõ ý của Vệ Ninh là thế nào: “Những gì chúng tôi có thể nói thì đều đã nói qua rồi.”
Vệ Ninh uống một ngụm trà: “Thế thì đợi lát nữa nói sau vậy.”
Mọi người không rõ nguyên nhân, đợi một hồi, Trang Thục Liên tỉnh lại, việc đầu tiên cô ấy làm là đi vào nhà chính, thấy biểu cảm của mọi người, trong lòng khẩn trương lên: “Con của tôi bị làm sao vậy?”
Vệ Ninh: “Ngồi xuống đi, tôi nói cho mọi người.”
Lưu Vạn Hoa nhìn sang Vệ Ninh, tuy thân hình của Vệ Ninh không cao lớn nhưng khí thế trên người vẫn có một chút.
Tim của Trang Thục Liên đập bình bịch, nhanh chóng ngồi xuống cạnh Lưu Hoành Tài.
Vệ Ninh nói rất ngắn gọn, nhưng tất cả đều đi vào trọng điểm: “Đứa nhỏ còn sống, ở phía Tây Bắc, nhưng không phải bị lừa bán, mà là bị người vứt đi.”
Lời này vừa nói ra, đám người Lưu Vạn Hoa vô cùng khiếp sợ.
Trước khi vào cửa, Vệ Ninh đã xem qua tướng mạo của Trang Thục Liên và Lưu Hoành Tài, cung phu thê của hai người chứng minh đời này của bọn họ chỉ có đối phương chứ không có ai khác.
Lại xem cung con cái, cả đời của hai người cũng chỉ có một đứa con, hơn nữa đứa bé còn có một kiếp nạn phải trải qua, nhưng sẽ không bị tổn hại đến tính mạng, mặt khác trong tương lai đứa bé vẫn sẽ ở bên ba mẹ mình, lần này, Vệ Ninh suy đoán, đứa trẻ này không phải là bị bọn buôn người bắt cóc, mà là bị người quen vứt đi.
“Cái gì?” Trang Thục Liên trực tiếp đứng bật dậy.
Lưu Vạn Hoa không nhịn được mà nhìn về phía Vệ Ninh, ai sẽ là người ném đứa bé đi đây, lại còn là người quen nữa.
Bà Lưu và Đàm Quý Quốc hiển nhiên không nghĩ tới kết quả như vậy, hai người càng không biết nên phản ứng ra sao.
Đôi tay của Lưu Hoành Tài cũng có chút run rẩy đỡ lấy Trang Thục Liên, nhìn về phía Vệ Ninh: “Đại sư, có thể phiền ngài nói rõ ràng hơn chút không?”
Vệ Ninh lại nhìn về phía bà Chu một lần nữa, mọi người cũng theo ánh mắt của Vệ Ninh mà nhìn sang.
Bà Chu “xoát” một tiếng, đứng bật lên: “Đừng nhìn tôi, tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết hết!”
Trong lòng Đàm Khải Quân dường như đã có đáp án, không thể tin được mà nói: “Ninh Ninh, không phải là?”