Vệ Ninh và bà Lưu rời khỏi nhà họ Vệ, trực tiếp đến nhà anh cả của bà Lưu là Lưu Vạn Hoa.
Nhà họ Lưu ở thôn Sơn Gia cũng coi như gia đình giàu có, năm đó cảm thấy hai anh em Đàm Quý Quốc có tiền đồ, cho nên gả Lưu Hồng cho nhà họ Đàm.
Ngay từ đầu Đàm Quý Quốc và Lưu Hồng cũng rất hạnh phúc, sau khi sinh Đàm Khải Quân, cuộc sống của hai người vẫn không quá tệ, chỉ là sau này Đàm Khải Quân bị bệnh nặng, khiến cuộc sống của hai người không còn được như lúc trước.
Lúc đầu nhà họ Lưu còn thấy thương cảm, sau cũng quen dần, không nghĩ tới không lâu sau lại nghe được tin Đàm Khải Quân là ổn định trở lại, bọn họ đi tới tôn Tiểu Hồi xem thực hư thế nào, kết quả phát hiện Đàm Khải Quân thực sự đã tốt lên.
Cả nhà Lưu Vạn Hoa thật lòng cảm thấy vui vẻ thay cho bà Lưu, nhưng cũng tò mò Đàm Khải Quân hồi phục như thế nào, ngay từ đầu bà Lưu không định nói, nhưng Lưu Vạn Hoa đối xử với bà Lưu không tệ lắm, sau mấy phen hỏi dò, bà Lưu liền nói ra chuyện của Vệ Ninh.
Lưu Vạn Hoa vừa nghe liền động tâm, con trai lớn Lưu Hoành Tài của ông ta mới có con vào năm kia, mấy năm nay quốc gia ra chính sách quy định mỗi nhà chỉ được phép sinh một con, tuy rằng chỉ sinh được một đứa con gái, nhưng mọi người vẫn yêu thích vô cùng.
Chỉ là đứa bé lớn lên được một tuổi thì bị bọn buôn người bắt đi.
Vợ của Lưu Hoành Tài là Trang Thục Liên mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, rất nhiều lần muốn tự tử, không ít người đều khuyên nhủ hai vợ chồng Lưu Hoành Tài sinh thêm một đứa nữa, nhưng hai người đều không nguyện ý.
Lưu Vạn Hoa liền nhờ bà Lưu mời Vệ Ninh tới hỗ trợ, bà Lưu cũng là một người mẹ, có thể lý giải được một năm này Trang Thục Liên đã khổ sở đến sắp hỏng rồi, vì vậy liền đồng ý.
Trên đường tới nhà họ Lưu, bà Lưu liền kể qua một số vấn đề với Vệ Ninh.
…
Đi vào nhà Lưu Vạn Hoa, Vệ Ninh liền nhìn thấy Lưu Hoành Tài cùng với Trang Thục Liên, nhìn cung con cái của hai người, xác thật là từng sinh một đứa con gái.
Lưu Vạn Hoa hiển nhiên không nghĩ tới Vạn Ninh còn trẻ như vậy, thật sự không có cách nào liên tưởng đến hai từ “đại sư”.
Trang Thục Liên lại không nghĩ nhiều như vậy: “Đại sư, con của tôi còn sống không đại sư?” Đây chính là điều mà một người mẹ muốn biết nhất, nếu còn sống, thì cô ấy có hi vọng rồi.
Vệ Ninh dùng ngữ khí chắc chắn mà trả lời: “Còn sống.”
Trang Thục Liên nhẹ nhàng thở phào, sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh. Ngày hôm qua cô ấy nghe nói hôm nay đại sư sẽ lại đây, vì vậy, 6 giờ sáng đã canh cửa chờ người đến.
Từ sau khi làm mất con, không có ngày nào là Trang Thục Liên không lo lắng, mỗi ngày cô ấy đều chạy khắp ngóc ngách trong thôn để tìm con, ngay cả trấn trên cũng tìm. Mỗi một tháng Trang Thục Liên sẽ đi tới đồn công an một lần, xem xem đã tìm được con của mình chưa.
Đã hơn một năm, con của bọn họ vẫn luôn không có tin tức gì, hôm nay biết được con mình còn sống, nội tâm của Trang Thục Liên như được chút an ủi, cảm xúc luôn căng chặt nay được thả lỏng, vì vậy liền hôn mê bất tỉnh.
Lưu Hoành Tài và mẹ của mình là bà Chu, nhanh chóng nâng Trang Thục Liên vào trong phòng nghỉ ngơi.
Còn lại Lưu Vạn Hoa mang theo đám người Vệ Ninh đi vào nhà chính, pha trà xong, Lưu Hoành Tài và bà Chu cũng đã dàn xếp xong cho Trang Thục Liên nên cũng đi ra ngồi.
Vệ Ninh nhìn bà Chu một hồi, bà Chu cảm thấy Vệ Ninh tuy nhỏ tuổi, nhưng ánh mắt cô tựa như có thể nhìn thấu người khác.