Làm Đại Lão Huyền Học Ở Niên Đại Văn

Chương 14:

Chương Trước Chương Tiếp

Tiếng động lớn khiến cho Vệ Phán Đệ sợ tới mức kêu lên vài tiếng, còn tưởng rằng có kẻ cướp chạy vào nhà.

Vệ Ninh đi vào, quả nhiên nhìn thấy Vệ Chiêu Đệ đang nằm ở giường. Sắc mặt Vệ Chiêu Đệ vô cùng tái nhợt, hơi thở cũng thập phần mỏng manh, dường như bất cứ lúc nào cũng đều có thể biến mất.

Vệ Phán Đệ nhìn thấy người đến là Vệ Ninh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “Em gái, sao em lại quay về?”

Vệ Ninh không phản ứng lại Vệ Phán Đệ, cô ngồi ở trên giường, nghĩ thầm lẽ ra mình nên học lên Trúc Cơ cho tốt, như vậy cô có thể có nhiều huyền khí hơn rồi, Vệ Ninh vận chuyển huyền khí trong cơ thể mình, chậm rãi truyền sang cho Vệ Chiêu Đệ.

Vệ Phán Đệ muốn đến kéo Vệ Ninh lại, nhưng bị Đàm Khải Quân ngăn cản.

Vệ Phán Đệ liếc mắt nhìn đối phương, chỉ cảm thấy người này có chút đẹp trai, lại cẩn thận nhìn kĩ hơn, đây chẳng phải kẻ ngốc nhà họ Đàm sao, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại này của anh ta, không thấy chút dấu vết nào của kẻ ngốc cả.

Ba mẹ Vệ cũng gấp gáp quay về, muốn làm cái gì đó, nhưng bị Đàm Quý Quốc cùng bà Lưu ngăn lại ở ngoài, bọn họ khi đối mặt với nhà họ Đàm đều có chút chột dạ, lúc trước nghe nói Vệ Ninh không làm hôn lễ với Đàm Khải Quân, nhưng bọn họ cũng không dám chạy tới hỏi lý do, vì vậy bây giờ bị hai người Đàm Quý Quốc và bà Lưu cản trở, bọn họ cũng không dám mạnh mẽ xông lên.

Mọi người đều nhìn thấy sắc mặt của Vệ Chiêu Đệ càng ngày càng tốt lên, đã có thể cử động vài cái, chỉ có Đàm Khải Quân chú ý tới, sắc mặt Vệ Ninh càng ngày càng thêm tái nhợt.



Vệ Chiêu Đệ mở mắt ra, phát hiện trước mặt mình chính là Vệ Ninh, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ: “Em gái?”

Vệ Ninh có chút tức giận: “Không phải em đã nói đừng tới gần nguồn nước sao?”

Vệ Chiêu Đệ đột nhiên nghĩ tới, ngày ấy quả thật Vệ Ninh có dặn dò qua, cô ấy không được tới gần nguồn nước, chỉ là ngày đó cô ấy vội vàng chạy về nhà, sau khi trở về bị ba mẹ Vệ phát hiện cô ấy rời khỏi nhà, hai vợ chồng này đã đánh Vệ Chiêu Đệ một trận, sau đó còn không cho Vệ Chiêu Đệ ăn cơm.

Hôm sau lúc Vệ Chiêu Đệ đến bờ sông giăng lưới đánh cá, thì bỗng nhiên bị choáng đầu, ngã vào trong sông, trong mơ màng hình như có người cứu cô ấy lên: “Là chị sai rồi.”

Vệ Ninh lập tức liền nguôi giận: “Bỏ đi, không bị sao là tốt rồi.”

Vệ Chiêu Đệ suy tư nửa ngày vẫn hỏi: “Là ai đã cứu chị vậy?”

“Đương nhiên là em rồi, em thấy chị đi ra ngoài nửa ngày trời mà vẫn chưa về nên lập tức đi tìm, kết quả là thấy chị cả ở bờ sông, em cùng ba tốn thật nhiều sức lực mới kéo được chị trở về đó.” Thần sắc của Vệ Phán Đệ không giống như đang làm bộ.

Vệ Chiêu Đệ mông lung gật đầu, lại nhìn về phía Vệ Ninh lần nữa: “Em gái, sao hôm nay em lại tới đây?”

Vệ Ninh: “Đến thôn này có chút việc, chị không có chuyện gì là tốt rồi, bọn em đi trước đây.”

Ba mẹ Vệ cứ cảm thấy hôm nay Vệ Ninh quái quái thế nào, còn cả lời nói của Vệ Ninh vừa nãy nữa, dường như lần trước hai chị em đã gặp lại nhau, còn chưa kịp dò hỏi, liền nghe thấy Vệ Phán Đệ nói: “Hình như Đàm Khải Quân này không bị ngốc nữa rồi.”

Vệ Chiêu Đệ ngừng một chút: “Không ngốc nữa không phải càng tốt hay sao.” Cô ấy đến chỗ Vệ Ninh, người trong nhà cũng không hề hay biết, cho nên hết thảy những gì về Vệ Ninh, Vệ Chiêu Đệ cũng không nói cho người nhà.

Ba mẹ Vệ cũng phản ứng lại: “Khó trách bọn họ không tổ chức hôn lễ với Vệ Ninh nữa.” Đại khái là cảm thấy con trai mình không còn ngốc nữa, muốn tuyển một nàng dâu tốt hơn đi, ba mẹ Vệ càng cảm thấy mình phải giấu thật kĩ 500 tệ kia đi mới được.

Gần đây mẹ Vệ vẫn mãi chưa mang thai, muốn đi xem thầy bói, cũng cần chuẩn bị ít tiền.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)