Nơi này vốn dĩ có vô số đình đài lầu các, trải dài không dưới mười vạn dặm, mà nay chỉ còn sót lại tường đổ ngói tan, thế nhưng vẫn có thể loáng thoáng thấy nét hùng vĩ tuấn kỳ, hoặc nguy nga tráng lệ năm xưa.
Sâu trong đống đổ nát chỉ còn lại một tòa cung điện đứng vững, chính là từ đường của nơi đây, sừng sững trang nghiêm. Ở cái nơi gạch tàn ngói nát này, duy chỉ có nó còn toàn vẹn không chút tổn hao, bên ngoài dường như còn bao phủ thêm một tầng bạch quang, không ngừng sáng lên những hoa văn kì dị. Bên trong vòng bảo hộ hình thành từ bạch quang kia, nam nữ già trẻ đứng chi chít, thân đẫm máu tươi, tới lui cũng hơn trăm người, mặc dù bọn họ thương tích khắp người, nhưng vẻ mặt lại tự toát ra một cỗ khí thế nhanh nhẹn dũng mãnh, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, sát ý ngập trời. Trước vòng bảo hộ, lơ lửng mấy vạn tu sĩ áo mũ chỉnh tề, chân dẫm lên pháp bảo đang không ngừng tỏa ra linh quang, khí chất phiêu diêu như tiên, chia thành mười phương hướng khác nhau, vây quanh từ đường.
Trong đó, lão đạo đứng đầu tiên lộ ra biểu tình trách trời thương dân: “Diệp gia các ngươi đã mất đi nhiều tộc nhân như vậy, lại còn muốn liều mạng chống lại, không chịu tiếp thu ý tốt của lão phu sao?”
Rất nhiều tu sĩ đứng bên ngoài đều một dạng cao cao tại thượng, trong mắt hàm chứa ý khinh thường, trực tiếp nhìn những bại binh tàn tướng kia không khác gì giun dế.
“Chẳng qua chỉ là mấy thứ cô hồn dạ quỷ còn vương chút hơi tàn, chẳng lẽ
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây