“Ồ, được rồi.” Lão Hà chợt tỉnh, cảm kích nói: “Làm phiền cô rồi. Tôi đã chuẩn bị một chiếc ghế, khi nào rảnh cô cứ ngồi nghỉ một chút nhé.”
“E rằng không kịp đâu.” Nhân viên lắc đầu: “Bên ngoài có nhiều người xếp hàng lắm!”
Cô ấy nói với vẻ như đã quá quen với cảnh này, cười nói: “Bánh mì thơm thế này, tôi ngửi thôi cũng thèm rồi. Chỉ sợ tan ca xong muốn mua chắc cũng không còn nữa đâu. Anh Hà, anh để dành cho tôi mấy cái nhé!”
Nhân viên vừa đùa vừa nói nhưng đầu óc lão Hà lại trống rỗng.
Trong đầu anh ấy chỉ vang lên câu đầu tiên của cô ấy—
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây