Mẹ Tạ che giấu lo lắng trong lòng, nở nụ cười tươi trước mặt con gái: “Mọi người đều đã đến đủ rồi, giờ con có thể nói xem có chuyện gì không?”
Tạ Quỳnh thần bí nói: “Vừa nãy con đã mang mấy món len của bà đến khách sạn, trước khi rời đi cô chủ đặc biệt gọi con lại, đoán xem cô ấy đã nói gì?”
“Đó là cô chủ khách sạn, người tài giỏi như vậy, có thể nói gì với con chứ?” Bố Tạ không nghĩ ra, tò mò không thôi: “Con nói nhanh đi.”
“A, đừng vội.” Bà cụ Tạ quay đầu nhìn Tạ Quỳnh, quan tâm hỏi: “Cô ấy có thích đôi găng tay ta đan không?”
Sau khi trở về, bà cụ Tạ luôn nhớ đến Thư Mặc, cảm thấy một cô gái trẻ như vậy mà có thể gánh vác cả một khách sạn, thật đáng nể phục. Bà cụ Tạ nhìn cô, như nhìn thấy cháu gái mình, không khỏi sinh lòng yêu mến.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây