Trần Ngọc nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy lão bản, động lực làm việc của tôi bây giờ là để đến ăn đồ ăn ở nhà hàng của cô. Những người ăn một lần chắc chắn sẽ không quên được hương vị này, chẳng bao lâu nữa nhà hàng này chắc chắn sẽ nổi tiếng, đến lúc đó mới mở rộng thì không kịp đâu.”
Thư Mặc bật cười.
Trần Ngọc thấy nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt cô, miệng mở thành hình chữ O: Không cần nhìn bao nhiêu lần, lão bản quả nhiên vẫn rất xinh đẹp!
Cô nàng còn muốn nói gì đó, mũi đột nhiên động đậy, ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.
“Đúng rồi lão bản, hôm nay ăn sáng gì vậy?” Cô tò mò cúi đầu, chỉ thấy trước mặt Thư Mặc có một cái bát rỗng, bên trong chỉ còn lại một ít nước súp màu vàng nhạt, trên mặt nổi một lớp dầu mỏng và hành lá, tỏa ra mùi thơm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây