“Cha cũng rất đau lòng, nhưng rèn luyện nhiều cũng có chỗ tốt với con.” Lục Minh Trạch gắp thức ăn cho cô ấy.
Phi, đau lòng thì sao không đưa con trở về đi. Lục Vi Vi đã hoàn toàn thất vọng với cha mình.
“ Đúng vậy, chờ khi nào cũng để Lục Kỳ Kỳ thể nghiệm đi.” Lục Vi Vi không có ý tốt nói.
“Em không đi.” Cuối cùng Lục Kỳ Kỳ cũng mất hết kiên nhẫn, mặc kệ Lục Minh Trạch vẫn còn ở đây, cô ta vẫn nói thẳng ra.
“Con nói cái gì vậy, xuống nông thôn rèn luyện có rất nhiều chỗ tốt với con.” Chu Ngọc Yến nháy mắt ra hiệu cho cô ta, bà ta có thể để con gái mình xuống nông thôn sao.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây