Tô Niên Niên thấy sắc mặt của cô gái nhỏ đổi đi đổi lại, như vừa do dự lại xấu hổ, nghĩ chắc là chuyện nhà của cô ấy. Cô chưa từng muốn hóng chuyện nhà người khác, ngay cả với bạn tốt cũng không, cô suy nghĩ rồi nói: “Nếu không muốn nói thì không cần phải nói, bạn tốt với nhau không cần phải quan tâm đến những chuyện này.”
“Chị nói đúng, chúng ta là bạn thân nhất.” Bạn tốt thì nên thẳng thắn với nhau, Lục Vi Vi nói: “Mẹ em qua đời được mấy năm, cha em lại tìm mẹ kế cho em, bà ta mang theo con gái, còn nhỏ hơn em một tuổi, nhưng cô ta rất độc ác, chia rẽ quan hệ giữa hai cha con em. Chị cũng biết rồi đấy, với tính tình này của em, lần nào cũng không nói lại cô ta. Cha em cũng không phải là người tốt lành gì, thương Lục Kỳ Kỳ như con gái ruột, lại đẩy con gái ruột của mình là em xuống nông thôn. Cũng may là em còn có cậu mợ và ông bà ngoại, bọn họ đều thương em như con gái ruột, quan trọng nhất là cậu em lợi hại hơn cha em, nếu không nhờ có ông ngoại, cha em cũng không thể làm bộ trưởng được.”
Sao lại có hơi hướm của thể loại mẹ ghẻ ác độc hãm hại Đại tiểu thư nhà giàu, thiên kim giả giả vờ làm hoa sen trắng đạp lên thiên kim thật để thượng vị.
Tô Niên Niên lắc lắc đầu, cô bị đầu độc quá sâu rồi.
“Vậy sao em không trở về vào dịp tết?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây