Đám đông tụ tập nhanh, giải tán cũng nhanh, cũng quên luôn sự tồn tại của Tô Tuyết Nhi, ngay cả cha mẹ cô ta cũng chẳng thèm liếc nhìn cô ta lấy một lần đã đi về nhà. Tô Niên Niên nghĩ đến tình cảnh của cô ta cũng thấy thổn thức, khó khăn lắm mới sống lại một lần, lại rơi vào cái kết quả thế này, nhưng cô ta có thể trách ai được.
“Tô Tuyết Nhi, trước khi làm ra chuyện này, cậu có từng nghĩ tới kết quả nếu không thành công hay không.” Tô Niên Niên xít lại gần cô ta.
Tô Tuyết Nhi đã bị đánh đến mất hết tri giác, toàn bộ lưng đều tê dại, mẹ cô ta chuyên đánh vào trên mặt và cổ của cô ta, còn mẹ và chị dâu cả của Tô Niên Niên đều đặc biệt đánh vào những chỗ người khác không nhìn thấy. Vì vậy, người khác đều nhìn không ra cô ta bị thương nặng đến mức nào.
“Tô Niên Niên, cậu đừng có đắc ý, sớm muộn gì cũng có ngày tôi bắt cậu gánh chịu những gì tôi đã phải chịu.” Tô Tuyết Nhi cố nhịn đau rít ra từng chữ một qua kẽ răng.
“Được, tôi chờ cậu.” Nói xong, cô cũng không thèm nhìn cô ta nữa, kéo Hàn Thanh Minh trở về nhà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây