“Con bé này nói có lý, chỉ bằng một câu mà muốn lục soát đồ của người ta, thật không thể nào nói nổi.”
Mọi người sôi nổi phụ họa theo.
Hàn Lập Xuân cũng nói: “Thanh niên trí thức Lục cũng là, đều không có chuyện gì lớn, nhỡ đâu lục soát không tìm thấy đồ thì sao cô còn có thể ở lại chỗ ở của thanh niên trí thức?”
Cô gái nhỏ cũng không suy xét kĩ, lỡ như lục soát không tìm ra thì người nhà người ta tới sẽ nói cô như thế nào đây, Hàn Lập Xuân cho rằng bản thân mình cũng đã đủ công chính.
“Mọi người, mọi người không cho, tôi càng muốn lục soát.” Lục Vi Vi ủy khuất không thôi, quay lưng lau nước mắt, kể cả không được lục soát cô cũng phải lục soát, quật cường không chịu lui bước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây