Tô Niên Niên không nói gì khác, trên thực tế cô đã sớm nhìn ra, Trương Tâm Dịch tự thiết lập cho mình hình tượng bạch phú mỹ, nhưng từ lời nói cử chỉ thường ngày của cô ta lại không phải như vậy. Tiêu Lộ và Tiểu Vũ đều là con gái thành phố, điều kiện gia đình đều không tồi, còn cô tuy là người nông thôn, nhưng Hàn Thanh Minh chưa bao giờ để cô phải thiếu thốn gì cả, đồ các cô dùng đều là đồ tốt. Có nhiều lần cô thấy Trương Tâm Dịch nhìn các cô bằng ánh mắt tham lam, chỉ là cô không muốn nói thôi.
“May mà không ăn cơm cùng cô ta nữa, nếu không thói quen của cô ta sớm muộn gì cũng khiến tớ phát bệnh.” Tôn Tiểu Vũ phàn nàn nói, từ bé đến giờ cô ấy chưa từng gặp ai như vậy cả.
“Đúng vậy, chúng ta có phải là mẹ cô ta đâu, tại sao phải ăn đồ thừa của cô ta.” Lục Vi Vi bĩu môi nói.
Lục Vi Vi ngẩng đầu lên nhìn thấy Trương Tâm Dịch đang đứng ở cách đó không xa nhìn các cô, bên cạnh còn có người bạn không biết ở khoa nào, dù sao cũng không phải thuộc khoa tiếng Anh, cô ấy chưa từng thấy bao giờ.
Cô ấy giơ cùi chỏ lên huých huých người Tô Niên Niên, ra hiệu cho cô nhìn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây