“Bà làm mẹ chồng không ủng hộ thì thôi đi, còn định ngáng chân sau các con, nếu hai vợ chồng nhà Niên Niên không thính tai, để lão bất tử nhà bà được như ý, Niên Niên nhà chúng tôi không thể đi thi được, cũng sẽ không thi đỗ đại học, như vậy con bé sẽ phải làm bạn với ruộng đất cả đời. Bà nói đi, bà làm mẹ không mong các con được sống tốt thì thôi đi, sao còn làm ra loại chuyện không biết xấu hổ đó.”
“Con gái tôi là người hiền hành, không phải là loại người thích khua môi múa mép, nếu không phải tôi hỏi nó đã nói kết quả thi cho mẹ chồng chưa, thấy nó ấp a ấp úng không nói gì, tôi cũng không biết. Nó sợ nói thật ra sẽ khiến chúng ta xích mích với nhau, sợ bà khó ngẩng mặt lên làm người, sống chết không chịu nói với tôi.”
“Sao bà lại không biết đủ cơ chứ, nếu tôi có được cô con dâu như thế này, có nằm mơ tôi cũng cười.”
Triệu Hiểu Mai nói rất xúc động, đến chỗ cần dâng trào cảm xúc còn lau lau nước mắt, khắc họa một cách sinh động người mẹ già ôm nỗi bất bình cho con gái, làm người nghe muốn rơi nước mắt, chỉ hận không thể đánh cho lão thái thái, đòi lại công bằng giúp cô.
Tô Niên Niên: Cô cứ nghĩ mẹ mình chỉ là một người thô kệch, đến hôm nay nhìn thấy mới phát hiện ra bà ấy là một người rất thông minh, xin lỗi đã quấy rầy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây