Ngay khi thông báo vừa được đưa ra, cô ta đã nhờ mẹ cô ta tìm sách hộ, nhưng quá nhiều người cần sách, bọn họ không thể lấy được. Nghe mẹ cô ta nói, tất cả các trạm thu mua phế liệu trong thành đều bị mọi người lật tung lên.
“Niên Niên chưa chắc đã cho mượn đâu, cô chép cái rắm.” Ngay cả khi có, Lục Vi Vi cũng không cho cô ta mượn.
“Vậy để tôi hỏi lại xem, không thành công thì tôi cũng không có cách nào đâu.” Mới đầu cô ấy còn định từ chối, nhưng ngẫm lại chuyện này đều do lỗi của Lục Kỳ Kỳ, hầu hết thanh niên trí thức ở đây đều rất tốt, cô ấy cũng không muốn làm khó bọn họ nữa.
“Được, bản thân chúng tôi cũng cố gắng tìm thêm.” Dù biết mình không tìm được.
Trên thực tế, Tô Niên Niên không tức giận, vị trí của Lục Kỳ Kỳ ở trong lòng cô, còn chưa xứng để cô phải tức giận.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây