Đến giữa trưa trở về nghỉ ngơi, Lục Kỳ Kỳ chặn các cô lại: “Chị, em biết chị không vui vì chuyện mẹ mang thai. Nhưng chị cũng không thể vì vậy mà mắng em được.”
“Mẹ cô mang thai thì có liên quan gì đến tôi, đừng có mặt dày dán lấy tôi.” Lục Vi Vi không nhịn được nói.
“Chị Tô, chị em có kể cho chị nghe chuyện mẹ em mang thai không, thật ra đây cũng là chuyện tốt, cha em đã lớn tuổi rồi mà chỉ có mỗi một đứa con gái, vất vả lắm mới có con trai, ông ấy vui vẻ là điều bình thường, bọn em làm con cũng nên chung vui với cha.” Lục Kỳ Kỳ nói như thể mình hiểu rất rõ nghĩa lớn.
“Sao cô biết cái thai trong bụng mẹ cô là con trai, chẳng lẽ các cô hỏi bác sỹ trong bệnh viện, đây là điều bị cấm đấy.”
“Không có, không có.” Lục Kỳ Kỳ vội nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây