Tống Thiên Diệu dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn:
- Ở Hồng Kông , làm việc thiện với điều kiện là bản thân phải có đủ lợi ích, những người thân quen hàng xóm đó, tặng vài quả trứng trái cây, rồi muốn ta giúp họ kiếm một công việc tốt, đó là không thể. Nhưng ngươi đưa lợi ích đủ lớn, đủ để ta làm một việc thiện, nếu không ngươi thật sự nghĩ mình xinh đẹp, mặc cái yếm quyến rũ là đáng để ta tối nay chạy đến sòng bạc này ăn tối tiện thể nghe ngươi than thở sao?
Lâu Phượng Vân gần như cắn môi đến chảy máu, lúc này nàng cảm thấy những lời Tống Thiên Diệu nói trước đó chỉ là đang trêu đùa nàng, khiến nàng từ thất vọng vì mất một phần năm, đến hài lòng với một nửa, rồi đến phấn khích vì được toàn bộ, cuối cùng lại rơi xuống trong chớp mắt.
Nhưng nửa đó nàng dám không đưa sao? Nếu không đưa cho Tống Thiên Diệu, e rằng Tống Thiên Diệu chỉ cần nói một tiếng với Phúc Nghĩa Hưng, không có tự đầu che chở, cả nhà nàng sẽ bị người ta thừa đêm ném xuống biển trong nháy mắt, toàn bộ tài sản sẽ rơi vào tay người khác.
- Ngươi không ngu, chỉ là hơi tham thôi. Mấy ngày tới giúp ta thuê hai căn nhà ở Vịnh Đồng La cho gia đình ta và ngươi, rồi dọn đến đó ở, tiền của ta cứ để ngươi giữ, khi nào cần dùng ta sẽ đến tìm ngươi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây