Đổi lại là thư ký khác, nếu đang cần tiền mà đột nhiên biết lão bản mình đã tiêu xài phung phí gần hết số tiền dùng để mua hàng vào việc ăn chơi, có lẽ thư ký đó sẽ tức chết ngay tại chỗ, dù không tức chết thì sắc mặt cũng chẳng được tốt đẹp gì, trong lòng cũng sẽ khinh bỉ.
Nhưng Tống Thiên Diệu đã quá hiểu tính cách của Chử Hiếu Tín, đó chính là một công tử phá của thuần túy, nếu hắn thật sự có thể giữ nguyên số tiền đó không động đến, ngược lại sẽ khiến Tống Thiên Diệu ngạc nhiên. Hiện giờ còn lại ba vạn đưa cho mình, đã khiến Tống Thiên Diệu rất hài lòng rồi. Tại sao không đi cùng Chử Hiếu Tín đến xưởng tàu tiêu hết số tiền đó ngay trong ngày? Chính là vì Tống Thiên Diệu đang đợi Chử Hiếu Tín tiêu hết phần lớn số tiền.
Ra khỏi khách sạn Doris, Tống Thiên Diệu gọi một chiếc xe kéo, ngồi trên xe hướng về khu nhà gỗ ở đường Gia Lâm Biên.
Vẫn xuống xe ở ven đường, dùng tiền lẻ mua nửa con ngỗng quay, tự xách trên tay đi vào trong. Nhưng lần này khác với mấy lần về nhà trước, những hàng xóm bận rộn nhìn Tống Thiên Diệu bằng ánh mắt phức tạp, không ai mở miệng chào hỏi Tống Thiên Diệu nữa, thấy Tống Thiên Diệu xuất hiện trên đường phố, lập tức quay người về nhà, nếu thật sự không tránh kịp thì cúi đầu đi nhanh qua bên cạnh.
Thái độ của hàng xóm khiến Tống Thiên Diệu cảm thấy mình như một ta hổ quét sạch đường phố vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây