Tống Thiên Diệu lúc này nhìn qua cửa sổ xe thấy mấy hầu nữ ba bốn mươi tuổi tụ tập lại với nhau, vẻ mặt buồn bã đi dọc theo đường phố, trong đó dường như có Phấn tỷ nhà Diêu Mộc, từng người mắt đỏ hoe, Tống Thiên Diệu rất tò mò những bà vú cao cấp này còn có chuyện gì đáng buồn, chuyện thảm khốc bán con bán cháu của nhà nghèo, đối với họ chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ có thể giải quyết bằng một câu nói của chủ nhân.
Nghe Chử Hiếu Tín hỏi, Tống Thiên Diệu thu hồi tầm nhìn nói:
- Chử hội trưởng đã mở miệng nói muốn giúp ngươi nói một tiếng với các thúc bá Triều Châu mở xưởng đóng tàu, vẫn nên đợi hắn nói xong rồi mới đến xưởng đóng tàu, còn về thương hội, chiều đi cũng không muộn, để lại chút thời gian cho cậu của Trung thiếu tiêu hóa những chuyện xảy ra hôm nay.
- Ngươi thật sự chỉ mới mười tám tuổi thôi sao, A Diệu? Nếu không phải ngươi tiêu tiền như nước, ta còn tưởng đang ngồi trước mặt ta là đại ca ta, một kẻ ba mươi mấy tuổi, chuyện gì cũng nghĩ thấu đáo như vậy?
Chử Hiếu Tín đắc ý vỗ vai Tống Thiên Diệu nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây