Đợi Chử Hiếu Tín và Tống Thiên Diệu rời đi, Chử Diệu Tông khẽ mỉm cười với đại nhi tử đang đầy vẻ thất bại bên cạnh mình, rồi nhìn Trần A Thập đang như muốn sụp xuống đất, vẫy tay ra hiệu cho y đứng dậy:
- A Thập à, chuyện này ngươi không làm sai, xuống đi, sau này làm việc cẩn thận hơn, bên phía A Tín, sau này ít động tâm tư hơn.
- Đa tạ lão gia, đa tạ lão gia.
Trần A Thập đang tuyệt vọng chờ đợi Chử Diệu Tông nổi trận lôi đình, nào ngờ Chử Diệu Tông lại ôn hòa tha thứ cho mình? Y không dám đứng thẳng dậy ngay, mà trước tiên nhìn về phía Chử Diệu Tông, đợi khi chắc chắn Chử Diệu Tông không có dấu hiệu nổi giận, chỉ vẫy tay ra hiệu cho mình rời đi, lúc này mới vội vàng bò dậy từ mặt đất, hành lễ với Chử Diệu Tông và Chử Hiếu Trung, rồi đi ra ngoài, Ân thúc cũng di chuyển, nhân lúc tiễn Trần A Thập ra cửa, rời khỏi phòng khách.
Bước ra khỏi phòng khách, bị gió thổi, người hơi lạnh, Trần A Thập mới phát hiện lưng mình đã hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây