Đây chính là tâm tư của Chử Hiếu Trung, cơ nghiệp nhà họ Chử, tất cả đều là của mình, đợi khi cha trăm tuổi, Chử Hiếu Tín cùng cha khác mẹ có thể dễ dàng bị đuổi đi.
- Vì vậy ta nghĩ, đã Triều Dũng Nghĩa không sắp xếp được nhân lực giúp Lợi Khang làm buôn lậu, thì không cần phiền Trần A Thập nữa. Nhan Hùng của Phúc Nghĩa Hưng vừa mới giúp Tín thiếu một lần, chi bằng để người của Phúc Nghĩa Hưng giúp Tín thiếu quản lý việc buôn lậu ở bến tàu của Lợi Khang, cũng coi như trả ơn Nhan Hùng, đồng thời thương hội của Tín thiếu cũng có thể nhanh chóng có lợi, đây chính là tư tâm của ta.
Tống Thiên Diệu lúc này nhìn về phía Trần A Thập đang quỳ dưới đất, trán rịn mồ hôi:
- Thập ca, ngươi tự mình nói trước mặt mọi người đi, lúc trước Tín thiếu có hỏi ngươi Lợi Khang muốn làm buôn lậu hay không? Và ngươi có nói Triều Dũng Nghĩa thiếu người không?
Chử Hiếu Tín đã nghe đến ngây người, Tống Thiên Diệu thật sự đã dụng tâm cho Lợi Hanh thương hội của mình, đặc biệt là khi nghe đến con số một trăm sáu mươi vạn đô Hồng Kông một năm, Chử Hiếu Tín cảm thấy hiện tại trong Lợi Hanh thương hội ai ai cũng có tư tâm, chỉ có Tống Thiên Diệu là không, bởi vì những nhân viên khác chưa từng nói với hắn rằng buôn lậu thuốc có thể lợi nhuận khủng khiếp đến vậy! Nếu mỗi tháng mình có thu nhập cố định hơn chục vạn, còn cần phải nhìn sắc mặt của Chử Hiếu Trung nữa sao? Còn phải động một tí là bị cha quở trách sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây