Đường Bá Kỳ trợn mắt há mồm nhìn Tống Thiên Diệu, cuối cùng nghiến răng nói:
- Tống Thiên Diệu, tên vương bát đản, hại tất cả mọi người, tâm ngươi thật độc ác! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
- Ta không hại ai cả, ta có cầu các ngươi làm tóc giả không? Ta có cầu người Ấn Độ dùng tóc đại lục không? Ta có cầu các ngươi đi chiếm lĩnh thị trường Mỹ không? Không, ta chẳng làm gì cả, ta chỉ giữ nhà máy nhỏ của mình, giúp công ty bách hóa Anh cung cấp hàng, thậm chí cũng không tham gia hiệp hội ngành, làm sao có thể là ta hại tất cả mọi người được?
- Ngươi nên trách mọi người quá tham lam, bọn họ tham lam nên tự mình phạm sai lầm, để lại cơ hội cho ta ra tay. Lẽ nào ta không ra tay? Đùa sao, ta là người làm ăn, bọn họ tự đánh mất việc làm ăn, ta ra tay nhặt lại, có gì sai? Còn về tâm độc, khi xưa các ngươi cướp thị trường Mỹ, ngay cả tiếng chào hỏi cũng không có, sao không ai tự suy ngẫm mình tâm độc? Làm ăn, mỗi người dựa vào bản lĩnh của mình, đừng trách người khác, chỉ trách mình ngu thôi.
Tống Thiên Diệu ném tàn thuốc xuống đất dập tắt, nhìn thẳng vào Đường Bá Kỳ, bá đạo nói:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây