Nói xong câu đó, Tống Thiên Diệu không để Lạn Mệnh Câu ra tay nữa, mà vẫy tay đuổi người phụ nữ kia và mấy tên Phúc Nghĩa Hưng như đuổi ruồi:
- Cút ra xa, chờ tọa quán Phúc Nghĩa Hưng Kim Nha Lôi tìm các ngươi ra từ từ nói chuyện.
Không phải hắn không hiểu đạo lý chặt cỏ phải nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh, làm việc phải làm tới nơi tới chốn. Mà là phải để lại cho Kim Nha Lôi và Nhan Hùng cơ hội cứu vãn thể diện. Nếu mình chém hết đám người này, Kim Nha Lôi còn lấy gì làm bậc thang để gặp mình.
Người phụ nữ vẫn đứng ngây ra tại chỗ, tiếng gọi - Tống thư ký- của Lạn Mệnh Câu khiến nàng như bị sét đánh. Hai tên cảnh sát mặc quân phục gọi Tống Thiên Diệu là Tống thư ký, nàng có thể không tin, thậm chí dù tin cũng có thể giả vờ không tin, để người của mình xông lên chém ngã Tống Thiên Diệu báo thù cho trượng phu.
Nhưng khi Lạn Mệnh Câu vừa mở miệng, những thủ hạ bên cạnh nàng lập tức mất hết can đảm ra tay. Những người giang hồ này có thể không tin lời cảnh sát, nhưng chắc chắn sẽ tin Lạn Mệnh Câu - một Song Hoa Hồng Côn. Bởi vì thân phận của Lạn Mệnh Câu không cần phải hư trương thanh thế để dọa người, chỉ cần danh tiếng của hắn cũng đủ để trấn áp tất cả mọi người có mặt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây