Cho đến khi Chử Hiếu Tín ngồi xuống vị trí đối diện mình, Tống Thiên Diệu mới để ý bên ngoài đã là buổi chiều, và bản thân cũng vì ngủ trên ghế quá lâu mà toàn thân đau nhức.
Thấy nữ hài dừng đàn tỳ bà đúng lúc, Tống Thiên Diệu trước tiên lấy từ ví mười đồng tiền đưa cho nữ hài rồi bảo đi, sau đó mới rót cho Chử Hiếu Tín một ly trà đã nguội lạnh từ lâu, xoa xoa mắt hỏi Chử Hiếu Tín:
- Tín thiếu, thế nào?
Chử Hiếu Tín nói với Tống Thiên Diệu:
- Theo như ngươi nói, hai ngàn đồng tiền thuốc men, lại kính Trương Vinh Cẩm một ly rượu, nói với hắn vì hiểu lầm, nếu biết tên đó là nghĩa tử của hắn, ta nhất định sẽ không động thủ, khi ngươi bảo người mang lời đến cho ta, ta còn không tin hai ngàn đồng có thể giải quyết được Trương Vinh Cẩm, không ngờ là thật, lão đầu của ta có lẽ cũng không biết chuyện này, chỉ là đáng tiếc cho A Hùng, tên này đêm qua vì chuyện của ta mà chạy đôn chạy đáo, không báo với thượng cấp của hắn, đêm qua lại để thủ hạ của hắn giúp ta chọi cứng với Trương Vinh Cẩm ở hộp đêm Lệ Trì, nên trong bữa tiệc trưa nay chủ động đề xuất, để tỏ ý xin lỗi, nguyện mặc lại quân phục, Trương Vinh Cẩm không dám nổi giận với ta, nên đã trực tiếp đuổi A Hùng và tên huynh đệ gọi là A Vĩ này đi Sa Đầu Giác canh hồ nước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây