Thanh niên sững người một chút, rồi tự tin giải thích:
- Có lẽ bạn ngươi nhớ nhầm rồi, nơi mở cửa không phải thư viện Đại học Hồng Kông, mà là thư viện Học viện Trung văn Đại học Hồng Kông. Thưa ngài, ở đây phần lớn là sách tiếng Anh và tài liệu chuyên ngành, chỉ có thư viện Học viện Trung văn mới toàn bộ là sách tiếng Trung.
Hóa ra là Chử Hiếu Trung không nói rõ ràng, Tống Thiên Diệu quay người bước ra khỏi cửa thư viện, đi được hai bước lại quay lại trước mặt thanh niên, đưa tay chỉnh lại thẻ nhân viên đeo trên cổ đối phương, nhìn kỹ cái tên trên đó, miệng nói bằng tiếng Anh lưu loát:
- Đồng học Đỗ Chấn Hiền, điều gì khiến ngươi nghĩ rằng, ngươi biết nói tiếng Anh, đọc được sách tiếng Anh, thì có thể cao hơn người khác một bậc? Nếu cha mẹ ngươi không có bằng cấp của trường đại học này, ngươi cũng không cho họ vào thư viện xem sao? Hoặc là nhìn qua lật qua những cuốn sách mà họ không hiểu nhưng ngươi lại có thể hiểu? Người Anh đã dạy những sinh viên đại học như ngươi trở thành hình mẫu họ mong muốn, ngươi sẽ chỉ nhớ rằng Hồng Kông có ba tầng lớp, người Anh, người Hoa được người Anh công nhận là cao cấp, và người Trung Quốc, cậu thuộc loại thứ hai. Vẻ mặt của ngươi vừa rồi thay đổi nhanh chóng vì thân phận của ta, quả thật đã rất giống những quý ông thượng lưu mà người Anh nói đến. Tạm biệt.
...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây