Chương Ngọc Lân cười khinh bỉ:
- Vu oan giá họa, chụp ảnh đăng báo, thủ đoạn không thể thấy ánh sáng này, không cần đại ca ta phải đặc biệt về Hồng Kông chứ?
- Qua đêm nay mới gọi thì muộn rồi, ngươi nghĩ cứ kéo dài, Lợi Khang chắc chắn không chịu nổi, cuối cùng phải có người làm vật tế thần, đúng không? Ta cũng nghĩ vậy, nhưng vật tế thần bây giờ không phải Lợi Khang, mà là để nhà họ Chương đứng ra, giới thiệu một người cho ngươi quen biết.
Tống Thiên Diệu nói xong vẫy tay về phía Cao Lão Thành cách đó hơn chục mét.
Một người đàn ông trung niên mặt mũi bầm tím, trên người còn nhiều vết máu, miệng bị nhét giẻ rách, hai tay bị trói sau lưng, run lẩy bẩy vì lạnh, bị Cao Lão Thành lôi từ trên thuyền đậu bên cạnh xuống.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây