- Vị này là ông chủ tiệm kẹo Trần Ký, Trần Khánh Văn, còn vị này là Tống thư ký của Lợi Khang, Tống Thiên Diệu. Mọi người đều là người Triều Châu cả.
Ngô Kim Lương dẫn một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị sạch sẽ vào phòng riêng, giới thiệu cho hai bên xong thì rút lui.
Trần Khánh Văn trông khoảng hơn 40 tuổi, tuy vẻ mặt có phần già dặn, ăn mặc giản dị, nhưng không giống kiểu người tinh ranh luồn cúi vì làm ăn, mà giống một chưởng quầy cửa hàng cũ theo lối cũ, an phận thủ thường. Chưa mở miệng đã cười, cũng không đợi Tống Thiên Diệu hỏi, tự mình chủ động nói:
- Tống thư ký, nghe Lương ca nói ngài muốn làm một mẻ kẹo? Ta là người Triều Châu, từ 15 tuổi đã bắt đầu làm học đồ ở một tiệm kẹo ở Quảng Châu, năm 32 đến Hồng Kông mở một cửa hàng bán kẹo ở Tây Hoàn, trừ khi quân Nhật xâm lược, ta đóng cửa tiệm chạy về nội địa trốn mấy năm, đến nay đã làm kẹo ở Tây Hoàn đúng 15 năm rồi. Dù là kẹo nước trái cây, kẹo sữa, kẹo ho, hay kẹo ngậm kiểu Tây mà người nước ngoài thích, ta đều biết làm. Đến vội vàng nên đây là vài loại kẹo tự làm trong tiệm của ta, mời Tống thư ký nếm thử.
Nói xong, Trần Khánh Văn mở gói giấy đỏ bên cạnh ra, bên trong là một gói nhỏ kẹo tròn đủ màu sắc, không có bao bì, chỉ gói trực tiếp trong giấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây