Chử Diệu Tông mở miệng bảo vệ Chử Hiếu Tín bỏ xe giữ tướng, từ bỏ bản thân mình, còn Thạch Trí Ích lại đứng ngoài quan sát thưởng thức, kết cục sẽ là người cười kẻ khóc, người cười tất nhiên là Thạch Trí Ích và Chử Hiếu Tín, người khóc chỉ có thể là cha mẹ thân nhân ở tầng dưới, còn bản thân mình? Cơ hội khóc cũng không có, chỉ có thể chết thảm thôi. Tuy khả năng này không cao, trong mười phần chỉ có một hai phần xác suất mà thôi, nhưng dù chỉ có 1% xác suất trúng thưởng, kết cục lại là 100% xương cốt không còn.
Đó chính là lý do hắn hơi lắc lư khi nâng ly rượu đỏ lên, hắn đã do dự, nhưng dòng máu thích đi đường mòn bên vách núi đã thấm sâu vào tận xương tủy đang thiêu đốt hắn, khiến hắn biết rõ lần này không giống như những chuyện nhỏ nhặt trước đây lừa Nhan Hùng hay Trần A Thập, vẫn muốn thử một lần.
Đường là do mình đi, phú quý là do mình tranh đoạt, ngay cả dũng khí để tranh đoạt một lần cũng không có, thì cũng uổng công đến thời đại sóng gió này một chuyến.
- Tống thư ký, bia đây.
Phía sau truyền đến giọng nói của Sư Gia Huy, Tống Thiên Diệu quay đầu nhìn lại, Sư Gia Huy đang cẩn thận xách ba chai bia và một tấm chăn dày gấp gọn bước qua tường thấp, đứng bên cạnh Tống Thiên Diệu, nhìn về phía mép sân thượng cách đó chưa đầy nửa mét rồi lại lùi lại nửa bước:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây