Tống Thiên Diệu nhìn bên cạnh cha mình và Trần Thái, có vẻ là chỗ ngồi của Sư Gia Huy, trên bàn chỉ còn một chỗ trống giữa Sư Gia Huy và Lâu Phượng Vân, Tống Thiên Diệu cũng không do dự, cởi áo vest khoác lên lưng ghế, ngồi xuống luôn, vừa xắn tay áo sơ mi vừa quay mặt nhìn Lâu Phượng Vân dường như không biết chào hỏi mình thế nào, mỉm cười:
- Ta đã thấy nhiều người ăn tiệc mừng nhà mới của bạn bè, nhưng bị thương nặng mà vẫn cố chống nạng đến ăn tiệc thì ta chỉ thấy mỗi Vân tỷ thôi, ăn nhiều vào, ngươi chống nạng đến đây chắc rất mệt, nhớ cố gắng ăn bù lại nhé.
Lâu Phượng Vân vốn còn hơi ngượng ngùng, nghe xong lời trêu chọc của Tống Thiên Diệu, tuy gương mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ, nhưng lại cảm thấy bớt đi chút xa lạ với Tống Thiên Diệu, đặc biệt là gã thanh niên trước đây còn chẳng thèm liếc mắt nhìn mình này, lại hiếm hoi gọi mình một tiếng “Vân tỷ”:
- Rượu của Tống thư ký...
- Ở nhà ta làm khách không cần gọi Tống thư ký, gọi A Diệu là được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây