Nhìn thấy Tống Thiên Diệu mặc tạp dề, tay cầm gan heo chuẩn bị nấu ăn, khiến Kim Nha Lôi có chút thất thần, hắn đã gặp Tống Thiên Diệu vài lần, vị thư ký trẻ tuổi này luôn mặc vest chỉnh tề, nói cười tự nhiên.
Đặc biệt là những thủ đoạn mượn sức đánh sức, không tốn một xu mà vẫn lấy được lợi ích, hắn sử dụng như trò đùa, chơi còn xuất sắc hơn cả những lão giang hồ như mình không biết bao nhiêu lần, hiếm khi thấy Tống Thiên Diệu có bộ dáng đàn ông nội trợ chuẩn bị nấu cơm như vậy, hơn nữa nụ cười trên mặt hoàn toàn khác với những nụ cười mà hắn từng thấy trước đây, lúc này nụ cười hiền lành vô hại, còn khi ở quán trà hay ở Thái Bạch Hải Sản Phường, nụ cười của Tống Thiên Diệu tuy cũng không có sát khí, nhưng kết hợp với lời nói của hắn, luôn khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
- Lôi ca còn phải tự mình đến một chuyến? Phái người dưới đến nói một tiếng với ta là được rồi.
Tống Thiên Diệu tiện tay đặt gan heo trở lại, lau lau hai tay, cởi tạp dề ném sang một bên bếp lò, mỉm cười hỏi Kim Nha Lôi một câu.
Khi tạp dề trên người Tống Thiên Diệu biến mất, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng xắn tay áo, Kim Nha Lôi mới cảm thấy Tống Thiên Diệu với nụ cười trên mặt có thể nuốt chửng người ta không nhả xương đã quay trở lại, hắn liếc nhìn Triệu Mỹ Trân và Trần Thái trong phòng, cười nói với Tống Thiên Diệu:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây