Tống Thiên Diệu cảm thấy lão mẫu của mình những năm nay ở khu nhà gỗ không phải sống uổng, sự thông minh xảo trá của dân thường đều thể hiện trong những lời này.
Nàng biết con trai mình xuất thân không tốt, chưa từng đi học đàng hoàng, nên cho rằng làm thư ký không lâu được, tự nhiên là thừa dịp con trai hiện giờ là thư ký, trước hết nhận hảo ý của hàng xóm, hơn nữa nàng nhận toàn là những thứ không đáng giá như hoa quả trứng gà, đắt nhất có lẽ cũng chỉ là vải vóc gạo mì, cho dù có người tìm đến cửa, sự việc cũng không thể to chuyện được.
Triệu Mỹ Trân liếc mắt nhìn con trai:
- Ngươi cho ta là ngu sao? Đương nhiên là thừa dịp ngươi đang hào nhoáng, ta để tiểu di ngươi mượn hàng xóm hai ngàn đồng, đưa A Nghiệp đi học trường cảnh sát, sau sáu tháng, hắn sẽ có thân phận cảnh sát, đến lúc đó cho dù ngươi không còn tác dụng, vẫn còn có A Nghiệp chống đỡ, nếu có ai tìm phiền phức, ta sẽ để A Nghiệp đứng trước cửa, xem ai dám đến cửa nữa, dám chọc Văn Văn, sẽ để A Nghiệp dẫn cảnh sát đến nhà hắn làm khách mỗi ngày.
Tống Thiên Diệu nghe những lời này mà sửng sốt, Triệu Văn Nghiệp được gửi đi học trường cảnh sát làm học viên cảnh sát? Khó trách mấy ngày nay đều không thấy em họ thật thà hiếu thuận của mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây