Chử Hiếu Tín cũng lấy một điếu thuốc ngậm trên môi, đợi Tống Thiên Diệu giúp hắn châm lửa mới nói:
- Chỉ là buôn lậu hàng cấm thôi mà, cần phải vung tay quá trán như vậy không, chi bằng để lão đầu ta ra mặt giải quyết, vừa không tốn tiền, lão đầu của ta vốn cũng tò mò vì sao Lợi Khang lại không nhờ hắn ra mặt nói chuyện với Công thương cục.
- Sau khi quen biết phó cục trưởng rồi, còn cần lo lắng về buôn lậu nữa không? Dĩ nhiên là cứ buôn lậu một thời gian, tích góp đủ vốn liếng rồi nhân cơ hội lấy giấy phép của hắn để làm ăn các nguyên liệu thô khan hiếm ở Hồng Kông.
Tống Thiên Diệu kẹp điếu thuốc nói với Chử Hiếu Tín:
- Con cá to như vậy mà chỉ làm buôn lậu thì quả thật là lãng phí nhân tài. Chuyện này, Tín thiếu có thể viết giấy mượn tiền với gia đình, có thể viết giấy mượn tiền với bất kỳ ai, chỉ đừng để Chử hội trưởng và Trung thiếu dính vào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây