Yến tiệc tan, Thẩm An An không ngoài dự đoán bị Thẩm Quý phi giữ lại, mắt thấy Thẩm phu nhân, Thẩm đại nhân rời cung, mắt nàng không khống chế được đỏ lên.
“Ồ, Thẩm tiểu thư sao không đi, là muốn ở lại trong cung chữa thương sao?”
Thẩm An An quay đầu, liền đụng phải đôi mắt hoa đào hả hê, bước chân Lý Hoài Ngôn tới gần, vẻ mặt đầy ác ý.
Thẩm An An nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Uyên bên cạnh hắn một chút, phúc thân hành lễ, “Tứ hoàng tử.”
Giọng nói nhạt không có chút phập phồng nào, xoay người định rời đi.
“Ngươi chạy cái gì, Tiêu Uyên là hồng thủy mãnh thú sao?” Lý Hoài Ngôn tiến lên chặn đường nàng.
“Ngươi giấu trâm cài trong tay áo sao, thật là sắc bén, cho ta xem thử được không?”
Sắc mặt Thẩm An An thay đổi.
Lý Hoài Ngôn lại nhìn thấy, vậy tức là Tiêu Uyên cũng biết?
Nàng không phải lo lắng suy nghĩ của Tiêu Uyên, mà là hành vi của nàng chính là khi quân.
Lý Hoài Ngôn thấy nàng biến sắc, ý cười trong mắt nhạt đi một chút, “Đừng sợ, ta sẽ không vạch trần ngươi, nhưng hắn... có hay không, ta cũng không dám đảm bảo.”
Hắn chỉ tay về phía Tiêu Uyên.
Thẩm An An nói, “Tứ hoàng tử lời ít ý nhiều, sẽ không giống như Lý công tử nhàn rỗi thích xen vào chuyện của người khác.”
Sắc mặt nàng lạnh lùng.
Lý Hoài Ngôn hoàn toàn không có giác ngộ bị châm chọc, vẫn mỉm cười phong độ.
Tiêu Uyên lại nhíu mày, câu lời ít ý nhiều kia, nghe thế nào cũng có ý châm chọc.
“Ta còn phải đi chịu mắng, đi trước một bước.” Thẩm An An trầm mặt bước nhanh về phía hậu cung.
Lý Hoài Ngôn cười ha hả, “Vị Thẩm tiểu thư này, có chút thú vị.”
Vừa quay đầu lại, lại phát hiện người phía sau đã không thấy đâu.
“Này, ngươi đợi ta với.”
Trong nháy mắt rèm xe hạ xuống, bóng dáng hắn lóe lên, chui vào xe ngựa của phủ Tứ hoàng tử.
“Này, Lý công tử...” Nô tài Khánh An còn chưa kịp ngăn cản, chỉ còn lại rèm xe lay động.
“Xe ngựa nhà ta không rộng rãi bằng phủ Hoàng tử, ngươi tiện đường đưa ta về.”
“...”
Phủ Tứ hoàng tử và Lý Quốc công phủ, một hướng nam, một hướng bắc, làm sao lại tiện đường?
“Ném hắn đến Vạn Hoa Lâu.” Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Uyên truyền ra.
Vạn Hoa Lâu, thanh lâu nổi tiếng ở kinh đô, Lý Hoài Ngôn là khách quen ở đó.
Khánh An đáp một tiếng, quất roi ngựa, phóng đi mất hút.
Trong xe ngựa, vẻ mặt Lý Hoài Ngôn bát quái, “Ngươi nói xem, Thẩm Quý phi có phải tức đến mức mũi vẹo rồi không, bà ta phí hết tâm tư lôi kéo nịnh bợ ngươi, chính là vì muốn gả cháu gái cho ngươi, để có chỗ dựa, bây giờ mắt thấy sắp đạt được ước nguyện, lại thành công cốc.”
“Vị Thẩm tiểu thư kia lúc này không biết bị mắng thành cái dạng gì rồi.”
Tiêu Uyên bị hắn ồn ào đến phiền, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi muốn biết?”
“Muốn, chuyện thú vị như vậy, tiểu gia ta nhiều năm rồi chưa từng gặp qua cô nương thú vị như vậy.”
“Khánh An, quay đầu, đưa hắn vào cung tìm An công công.”
Khóe môi Tiêu Uyên như cười như không, “Đợi từ chỗ An công công ra, ngươi có thể tùy ý vào hậu cung xem náo nhiệt.”
“Ngươi chỉ biết mỗi một chiêu này.” Lý Hoài Ngôn bất mãn oán trách một câu, nhưng lại ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Nói đi cũng phải nói lại, Thẩm tiểu thư kia bất luận là thân phận hay Thẩm Quý phi trong cung, nếu có thể làm Tứ hoàng tử phi của ngươi, đối với ngươi đều là trợ lực rất lớn, vốn tưởng rằng hôm nay có thể được Hoàng thượng ban hôn, lại xảy ra biến cố như vậy, trong lòng ngươi có tính toán gì?”
Biểu cảm của Tiêu Uyên không có gì thay đổi, “Chỉ cần an phận, Tứ hoàng tử phi là ai cũng không sao cả, Thẩm gia không được, đổi nhà khác là được, có gì mà phải tính toán.”
Nếu Tứ hoàng tử phi là nhất định phải cưới, vậy thì cưới một người không khiến hắn phải hao tâm tổn trí, là ai cũng không quan trọng.
“Nói thì nói như vậy, nhưng họ và gia tộc của Tứ hoàng tử phi lại cực kỳ quan trọng, ngoài Thẩm gia ra, ta thật sự không nghĩ ra được ai thích hợp hơn.”
“Ngươi nói xem, Thẩm tiểu thư kia tại sao lại không muốn gả cho ngươi, chẳng lẽ đã sớm cùng nam nhân khác ở Giang Nam tư định chung thân rồi sao?”