Tuy hồn phách sẽ không cảm thấy đau, nhưng khi nghĩ đến việc người mà mình tìm kiếm bấy lâu nay đang ở trước mặt mình, nữ tử vẫn thấy rất đau lòng, nàng ấy khóc: “Hu hu hu, ân công, ta chỉ muốn đưa đồ cho người, tại sao người lại tránh ta như tránh tà?”
Nữ tử che mặt khóc lóc, trông nàng ấy rất đáng thương.
“Đừng khóc.” Tô Tụ thở dài, nàng đưa tay áo của mình cho nữ tử: “Ta không thể nào nhìn thấy nữ tử khóc. Nhất là bây giờ chúng ta chỉ là hồn phách, chúng ta không thể nào khóc, nếu khóc nhiều, kiếp sau chúng ta sẽ trở nên đa sầu đa cảm. Nữ tử vốn dĩ đã sống rất khó khăn, nếu còn đa sầu đa cảm, vậy thì bọn họ sẽ không có ngày nào sống yên ổn.”
Nữ tử ngẩng đầu lên, nàng ấy nhìn Tô Tụ, kinh ngạc hỏi: “Ân công, chẳng phải người đã đi rồi sao?”
“Sao ta có thể để ngươi một mình ở đây chứ?” Tô Tụ ngồi xổm xuống, nàng nhìn nữ tử, nghiêm túc nói: “Cô nương, ta chưa từng gặp ngươi, nếu ta đã từng giúp ngươi, ta nên nhớ ngươi mới đúng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây