****
“Ta thật sự không còn một giọt linh khí nào nữa.”
“Ngươi là tên kiếm linh đáng ghét, ta đã bị ngươi vắt kiệt rồi.”
“Bị ngươi hút khô rồi.”
Dịch Dư Huyền nằm trong tiểu viện rên rỉ, miệng còn nói những lời để chuyển hướng sự chú ý.
Không còn cách nào khác, nàng thật sự quá mệt mỏi.
Kiếp trước chạy marathon cũng không mệt như vậy, cơ thể như không phải của mình nữa.
Kim Đan trong cơ thể đã teo nhỏ lại một vòng, bây giờ trông giống như hạt đậu vàng, còn đâu là Kim Đan nữa?
Nhưng kiếm linh nói, tác dụng phụ này đã được coi là nhẹ rồi. Nếu đổi lại là tu sĩ Kim Đan khác, đừng nói là có thể chống đỡ được thời gian dài như vậy hay không, mà có thể Kim Đan trực tiếp vỡ nát cũng không chừng.
Mà Dịch Dư Huyền chỉ bị hút cạn linh khí, Kim Đan teo nhỏ, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, với tốc độ hấp thụ linh khí biến thái của nàng, chắc không quá ba tháng là có thể hoàn toàn bình phục, đúng là nữ nhi ruột của ông trời.
Dịch Dư Huyền không cảm thấy mình may mắn.
Tay chân nàng sắp không phải của nàng nữa rồi.
Tác dụng phụ này thật sự quá lớn.
Quan trọng nhất là kiếm linh Quy Nhất rõ ràng có thể giết chết tên ma tu kia trong vài chiêu, vậy mà lại thi triển toàn bộ kiếm pháp để “dạy” nàng kiếm pháp.
Dịch Dư Huyền mỗi ngày kiên trì làm việc bốn canh giờ, khi nào thì từng luyện tập với cường độ cao như vậy?
Không phải là thân thể của mình thì không biết quý trọng, ta ít nhiều cũng coi như là chủ nhân, ngươi có lợi ích gì khi hành hạ ta đến chết?
Dịch Dư Huyền muốn khóc mà không có nước mắt, chỉ có thể nằm trên giường, cố gắng tìm chút niềm vui để chuyển hướng sự đau đớn.
Cho dù biết nàng chỉ đang nói đùa, nhưng kiếm linh Quy Nhất vẫn nói rằng lời nói và hành động này quá lỗ mãng, quá thô tục.
“Ta không thể nào nói như vậy trước mặt người khác, ngươi cũng không thể đi khắp nơi nói lung tung những lời của ta, cho nên ta mới dám nói những lời này với ngươi.” Dịch Dư Huyền thật ra không có tật xấu thích bắt nạt người thành thật, nhưng kiếm linh nhà nàng thật sự quá thú vị.
Từ sau lần trước nàng nghĩ đến một số chuyện không nên nghĩ trong đầu, bị kiếm linh biết được, ánh mắt kiếm linh nhìn nàng rất kỳ quái, thậm chí còn không biết từ đâu tìm được mấy quyển công pháp của Phật tu, khuyên nàng tu thân dưỡng tính, trước khi kết Nguyên Anh tốt nhất nên giữ thân trong sạch, sẽ có lợi hơn cho việc tu luyện.
Luân phiên giữa hình tượng lão cổ hủ và trai tân ngây thơ đã mang đến cho nàng niềm vui khác biệt trong quá trình dưỡng thương.
Trước đây còn ghét bỏ tên kiếm linh này vướng víu, bây giờ nghĩ lại, có hắn bầu bạn cũng không tệ. Không chỉ có thể làm hộ vệ, thỉnh thoảng còn có thể làm thú cưng, vừa trêu chọc là xù lông, tuy tiền nuôi hắn hơi đắt một chút, nhưng rất đáng giá.
Bản chất của con người quả nhiên là “thật thơm”.
Kiếm linh đại khái cũng biết được sở thích kỳ quặc của Dịch Dư Huyền, càng trêu chọc hắn thì nàng càng thích, vì vậy ngày thường hắn càng thêm im lặng, ít nói, cái gì cũng làm, chỉ là không bầu bạn với Dịch Dư Huyền.
Chán chết mất.
Haiz, tên nô bộc ma tu kia còn nói trong ma quật còn có thiếu niên yêu tộc đang chờ nàng. Hừ, căn bản không có ở đó, mà là bị giấu ở một nơi khác.
Cái gọi là thỏ khôn có ba hang*.
(*) Thỏ khôn có ba hang: ý nói người có mưu mô, thủ đoạn thường chuẩn bị sẵn nhiều phương án dự phòng, nhiều đường lui cho mình.
Sau khi đám ma tu bị kiếm linh giết chết, hai cứ điểm còn lại cũng bị các tu sĩ đến sau tiêu diệt, những người bị bắt cóc cũng được giải cứu.
Dịch Dư Huyền vất vả lắm mới lết cái thân thể vừa mới hồi phục một chút nhưng vẫn còn rất mệt mỏi của mình đến nhận thưởng, kết quả còn chưa kịp chen vào đã thấy một đám người đang đợi nàng ở nơi nhận thưởng!
“Gần đây có tổng cộng mười một đệ tử Trường Uyên Kiếm Tông nhận nhiệm vụ này, không biết người đến là ai?”
“Chẳng phải có một đệ tử chân truyền là Ngôn Văn Tây cũng nhận nhiệm vụ sao? Hắn thế nhưng là đệ tử Kim Đan hậu kỳ, thực lực siêu quần, chắc là người ra tay chính là hắn.”
“Không phải hắn, nhiệm vụ đã xảy ra sai sót, tiền thưởng đã tăng lên năm trăm linh thạch thượng phẩm. Thương hội đó vì buôn bán lô đỉnh mà bị giải tán, tài sản bị tịch thu, tiền thưởng này là một phần tài sản. Năm trăm linh thạch thượng phẩm ai mà từ chối được chứ? Ngôn Văn Tây đã phủ nhận, nói rằng khi hắn biết chuyện này thì nhiệm vụ đã hoàn thành rồi.”