Đám nữ tu lô đỉnh được cứu vẫn cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi, nặn ra nụ cười với Dịch Dư Huyền.
Bọn họ đều biết, đám ma tu này đã chết, có nghĩa là bọn họ đã được cứu.
“Những thứ của đám ma tu này ta sẽ lấy đi, ta cũng sẽ đốt nơi này. Tiếp theo, ta sẽ xóa đi ký ức này của các ngươi, hoặc là xóa đi ký ức các ngươi từng gặp ta, các ngươi muốn chọn thế nào?”
Dịch Dư Huyền vẫn đưa ra hai lựa chọn.
“Ân công, ngài yên tâm, chúng ta sẽ không tiết lộ tin tức của ngài.” Một nữ tu lấy hết can đảm nói với Dịch Dư Huyền: “Ơn cứu mạng, không biết lấy gì báo đáp, ngày sau ta nhất định sẽ tìm ân công để báo đáp ân tình.”
“Không cần.” Dịch Dư Huyền lắc đầu: “Ta xóa ký ức của các ngươi cũng là vì muốn tốt cho các ngươi. Tuy ta đã giết đám ma tu này, nhưng ta không thể đảm bảo sau lưng đám ma tu này có thế lực nào khác hay không, cũng có khả năng sẽ có người đến báo thù cho bọn họ. Ta xóa ký ức của các ngươi, cắt đứt nhân quả này, cho dù có người tìm đến các ngươi cũng sẽ phát hiện các ngươi cái gì cũng không biết. Mà người không biết bí mật luôn có thể sống lâu hơn.”
Bọn họ vốn đã sống rất khó khăn, cần gì phải mạo hiểm thêm nữa?
“Thật sự có thể quên hết mọi chuyện sao?” Một nữ tu trông còn khá nhỏ tuổi đỏ hoe mắt, nước mắt rơi lã chã: “Ta muốn quên đi tất cả những chuyện nhục nhã này, ta muốn cả đời cũng không nhớ đến, ta không muốn làm tu sĩ nữa, ta muốn phế bỏ tu vi, chỉ giữ lại một chút võ công cơ bản, đến nhân gian làm người thường, được không?”
“Được.” Dịch Dư Huyền thở dài, gật đầu.
Nếu phế bỏ tu vi, làm người thường, thể chất lô đỉnh của bọn họ cả đời cũng sẽ không bị người khác biết, với dung mạo của bọn họ, có lẽ còn có thể sống yên ổn cả đời.
Không phải ai cũng có thể làm tu sĩ.
Có tư chất tu chân chỉ đại diện cho việc ngươi có cơ hội này, nhưng trên thực tế, người tu chân nhiều như cát bụi, cuối cùng có mấy ai có thể sống tốt? Ở thế giới này, làm người thường có lẽ còn tốt hơn làm một lô đỉnh bị người khác thèm muốn.
“Đa tạ ân công, tuy ta sẽ không còn nhớ đến ngài nữa, nhưng ở đây, ta chúc ngài tiên đồ rộng mở, sớm đắc đạo.” Nữ tử khẽ cúi người, coi như đã đưa ra lựa chọn của mình.
Dịch Dư Huyền đáp ứng yêu cầu của nàng.
Nàng không cảm thấy làm người thường có gì không tốt, giống như người khác nói nàng lười biếng, không cầu tiến, lựa chọn của nàng cũng sẽ không được người khác hiểu.
Dù là làm tu sĩ hay làm người thường, đều là thân bất do kỷ.
Có lẽ thật sự chỉ có lúc phi thăng thành công, hoàn toàn siêu thoát, mới có thể có được tự do thật sự.
Nhưng cũng chưa chắc, có lẽ đến tiên giới cũng chỉ là bắt đầu một cuộc sống khác mà thôi.
Đến lúc đó vẫn phải cuồng luyện, còn cuồng luyện hơn bây giờ.
Có người mở đầu, những nữ tu còn lại cũng lần lượt đưa ra lựa chọn của mình.
Ngoài dự đoán, có không ít người chọn chỉ quên Dịch Dư Huyền, tiếp tục đi theo con đường này.
Dịch Dư Huyền xóa sạch ký ức của bọn họ, dỡ bỏ trận pháp đã chuẩn bị trước đó, tiêu diệt dấu vết còn sót lại, sau đó mới đặt tờ nhiệm vụ kia bên cạnh đám nữ tu này.
Sẽ nhanh chóng có người đến đón bọn họ đi, nàng cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Dịch Dư Huyền thay quần áo khác, nhanh chóng rời khỏi đây.
Ẩn danh.
Tuy nhiên, Dịch Dư Huyền đã hài lòng rời đi vẫn bỏ sót một chút.
Đó chính là người nhận nhiệm vụ này không chỉ có mình nàng, còn rất nhiều tu sĩ muốn một bước thành danh.
Nàng vừa đi, đã có không ít tu sĩ đến nơi này.
Có một số dấu vết nàng có thể xóa bỏ, nhưng có một số dấu vết lại không thể nào tiêu tán trong thời gian ngắn.
Phải trách, thì trách nàng đã xem nhẹ mức độ cuồng luyện của các tu sĩ khác trên thế giới này.
Vì muốn nổi tiếng, mọi người đều bằng lòng liều mạng.
“Nơi này còn sót lại kiếm ý mạnh mẽ như vậy… Người đến nhất định là một kiếm tu vô cùng lợi hại.”
“Những thi thể này hầu như đều bị một kiếm giết chết, nhìn chiêu thức này, hình như là Vô Tung kiếm.”
“Người của Trường Uyên Kiếm Tông.”
“… Nhanh chóng điều tra xem gần đây có đệ tử nào của Trường Uyên Kiếm Tông ở đây không? Vậy mà lại có thể một mình một kiếm cứu được nhiều người như vậy, còn san bằng ma quật, uy danh như vậy, không thể nào không ai biết đến, vẫn nên sớm điều tra rõ thì hơn.”