Kiếm Tu Sư Tỷ Phản Nội Cuốn

Chương 19:

Chương Trước Chương Tiếp

[Trường Uyên Kiếm Tông đã sa sút đến mức này rồi sao, tu vi như vậy cũng có thể trở thành đệ tử chân truyền?]

“Chúc mừng.” Dịch Dư Huyền lười nghe tên kiếm linh này nói nhảm.

“Là ta thấy có lỗi với ngươi mới đúng, Dịch sư muội, ta vốn chỉ muốn giúp ngươi vào Kiếm Trủng, không ngờ ngươi lại tìm được một thanh kiếm như vậy.” Nói đến đây, Trần Mục Vân càng thêm bất an, hắn vốn chỉ muốn báo ân, không ngờ lại hại Dịch Dư Huyền rơi vào tình cảnh này.

Hắn tháo nhẫn trữ vật của mình xuống, nghiêm túc đẩy đến trước mặt Dịch Dư Huyền: “Bên trong là một số nguyên liệu cần thiết để sửa chữa thân kiếm, hai ngày nay ta tìm kiếm rất lâu mới tìm được một ít, ngươi xem có thể dùng tạm được không?”

[Tuy tư chất không được, nhưng tâm địa không tệ, những nguyên liệu này ta đều dùng được, nhận lấy đi.]

“Ta không cần.” Dịch Dư Huyền đẩy nhẫn trữ vật lại: “Ta hiện tại rất ổn, thanh kiếm này cũng không tệ như ngươi nghĩ.”

Không đợi Trần Mục Vân tiếp tục nói, Dịch Dư Huyền nhanh chóng chuyển chủ đề: “Sao ta lại ngất xỉu? Kiếm Trủng thế nào rồi?”

“Lúc đó ngươi hẳn là bị kiếm thế của Thịnh Thế kiếm làm cho xuất hiện ảo giác, vì vậy mới vô tình ký khế ước với một thanh tàn kiếm. Mà lúc đó vì Thịnh Thế kiếm thức tỉnh, không ít kiếm linh trong Kiếm Trủng không dám đối đầu với nó, cuối cùng chỉ có sư huynh Phong Hà Tử của Trường Uyên Kiếm Tông chúng ta lấy được linh kiếm Long Phi…”

Trần Mục Vân tóm tắt những chuyện đã xảy ra trong Kiếm Trủng.

Tóm lại là, Trường Uyên Kiếm Tông thu hoạch đầy ắp, tuy người của các môn phái khác không quá nổi bật, nhưng ít nhiều cũng được chia phần.

Địa vị của Trường Uyên Kiếm Tông trong các môn phái kiếm tu vẫn không thể lay chuyển.

Dịch Dư Huyền hơi yên tâm.

Vậy là tốt rồi.

Thế giới này nguy hiểm như vậy, nàng vất vả lắm mới vào được Trường Uyên Kiếm Tông, chính là vì danh tiếng của Trường Uyên Kiếm Tông. Chỉ cần nàng là đệ tử của Trường Uyên Kiếm Tông, lại không suốt ngày cuồng luyện, sẽ không có ai để ý đến nàng.

Đương nhiên, nàng cũng tuyệt đối sẽ không nhận đồ đệ, tránh việc đồ đệ hắc hóa, làm phản gì đó.

Cũng sẽ không cứu mỹ nam bị thương ven đường, tránh bị người ta lấy oán báo ân, bắt nàng lấy thân báo đáp gì đó.

Như vậy, những nguy hiểm trong giới tu chân hẳn là nàng đều có thể tránh được.

Trần Mục Vân thấy sắc mặt Dịch Dư Huyền vẫn không được tốt lắm, nói vài câu rồi không nói tiếp nữa, mà để Dịch Dư Huyền nghỉ ngơi cho tốt, đương nhiên, nhẫn trữ vật đó hắn nhất quyết không mang đi, nhất định phải để lại cho Dịch Dư Huyền.

[Tình cảm nam nữ vô dụng đối với kiếm tu, ngươi tốt nhất vẫn nên suy nghĩ cho kỹ.]

“Im miệng.” Dịch Dư Huyền xoa trán: “Ngươi không thể im lặng một lúc sao?”

[Nếu bây giờ ngươi dậy luyện kiếm, ta sẽ không nói một lời nào.]

“Ta đã như vậy rồi mà ngươi còn bắt ta luyện kiếm?” Dịch Dư Huyền kinh ngạc: “Ngươi đừng quên là ai hại ta thành ra thế này? Linh khí của ta đều bị ai hút hết?”

Bây giờ tên đầu sỏ gây tội này vậy mà còn có mặt mũi bảo nàng đi luyện kiếm?

[Ngươi chỉ là linh khí cạn kiệt, tay chân không có vấn đề gì, không luyện được kiếm ý thì có thể luyện kiếm chiêu.]

Kiếm linh Quy Nhất không cảm thấy mình nói có vấn đề gì, trời đã sáng trưng rồi mà một cô nương trẻ tuổi tay chân lành lặn vậy mà vẫn nằm trên giường không chịu ra ngoài tu luyện?

Trước đây đừng nói là linh khí cạn kiệt, cho dù hắn bị thương nặng không thể cử động, cũng không ngừng lĩnh ngộ kiếm ý trong đầu.

Đại đạo cô độc, con đường dài đằng đẵng.

Nếu không kiên trì và nỗ lực lâu dài, làm sao có thể nhìn thấy đại đạo?

“Không đi. Chưởng môn đã cho ta nghỉ rồi.” Dịch Dư Huyền lại nằm xuống giường: “Ta không chỉ hôm nay không đi, ngày mai không đi, ngày kia cũng không đi, cùng lắm thì tiếp tục xin nghỉ! Ta cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần của ta đều bị tổn thương, ta muốn xin nghỉ ốm.”

[Ngươi không bị bệnh.]

“Không, ta bị bệnh, ta bị bệnh nặng, ta bây giờ đã bắt đầu bị hoang tưởng rồi.” Dịch Dư Huyền nghiêm túc nói: “Ta vậy mà lại nằm mơ thấy mình có Quy Nhất kiếm, đây không phải là bệnh nặng thì là gì?”

Kiếm linh Quy Nhất: …

[Dậy.]

“Không dậy, không dậy, ta muốn ngủ.”

[Ngươi còn trẻ như vậy mà sao lại không cầu tiến?]

“Ừm ừm, ngươi nói đúng, ta muốn ngủ rồi.” Dịch Dư Huyền đặt tay lên thắt lưng: “Ta muốn cởi quần áo ngủ, ngươi dù sao cũng là nam kiếm linh, ngươi muốn tiếp tục nhìn sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)