Cho dù nàng có nằm mơ cũng không thể mơ thấy đại đạo của người khác diễn hóa, mà phải mơ thấy những tiểu ca ca đẹp trai tuấn tú mới đúng, không thì cũng phải có bé mèo bé chó gì đó, mà ở đây toàn là cái gì thế này?
[Nhìn thấy kiếm đạo diễn hóa nhiều như vậy mà không hề dao động, kiếm tâm coi như kiên định.]
Một giọng nói xa lạ vang lên từ trong mộng cảnh.
Dịch Dư Huyền hơi kinh ngạc.
“Hệ thống? Chẳng lẽ bàn tay vàng của ta sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng online rồi? Không đúng, hệ thống không nên nói những lời như vậy. Vậy là đoạt xá? Cũng không đúng, tu vi của ta hiện tại thấp như vậy, lại còn là giọng nam, đoạt xá cũng không nên chọn ta…” Dịch Dư Huyền phân tích một cách lý trí.
Nàng không hề sợ hãi.
Nếu thật sự muốn hại nàng, vừa rồi đã có thể ra tay, không cần phải đợi đến bây giờ.
Hơn nữa, nếu nhớ không lầm, trước đó nàng vẫn còn ở trong Kiếm Trủng.
Đúng rồi, Kiếm Trủng.
“Ngươi chẳng lẽ là kiếm linh của thanh kiếm mà ta đã rút ra?” Loại bỏ những khả năng khác, thứ còn lại chỉ có thể là đáp án đúng.
[Thông minh như vậy, rất tốt.]
Đối phương dường như càng ngạc nhiên hơn về sự thông minh của Dịch Dư Huyền, nhanh chóng hiện ra một bóng dáng.
Chỉ là trông hắn có vẻ mờ ảo, chỉ còn lại một hình dáng mơ hồ giống như một người nam nhân, à không đúng, là nam kiếm linh.
Ừm, kiếm linh thường giống chủ nhân.
Chủ nhân là nam thì bọn họ sẽ theo bản năng biến thành nam, chủ nhân là nữ thì sẽ theo bản năng biến thành nữ.
Cũng may là như vậy.
Nếu không, giữa kiếm tu và kiếm linh rất dễ xảy ra vấn đề, đến lúc đó câu nói “Vợ của kiếm tu chính là kiếm” sẽ không còn là một câu nói đùa mà là sự thật.
“Ngươi đã tàn tạ đến mức đó rồi mà vẫn còn kiếm linh?” Dịch Dư Huyền sững sờ: “Xem ra trước đây ngươi cũng không tầm thường.”
Nàng dần nhớ lại, hình như lúc trước nàng bị thanh tàn kiếm này hút hết linh khí nên mới ngất xỉu.
Đó chính là linh khí khổng lồ có thể kết Đan bất cứ lúc nào, hơn nữa tốc độ hấp thụ linh khí của nàng còn nhanh gấp mấy lần người khác, vậy mà trong nháy mắt đã bị hút cạn?
Tên này bị thương không nhẹ.
Nghĩ đến đây, Dịch Dư Huyền lại thở phào nhẹ nhõm. Tốt lắm, thật ra mỗi lần phế tu vi nàng cũng rất mệt, nếu thanh kiếm này có thể giúp nàng giảm tốc độ hấp thụ linh khí, nàng sẽ không cần phải vất vả khống chế tu vi của mình nữa.
Biết trước sau khi cải tiến công pháp sẽ có hiệu quả tốt như vậy, nàng đã không nên nỗ lực như thế!
Quả nhiên, nằm yên mới có thể cứu được bản thân.
[… Ta vẫn cần rất nhiều nguyên liệu và linh khí để tự chữa trị.] Kiếm linh im lặng một lúc, dường như sợ Dịch Dư Huyền chê hắn, liền nói tiếp: “Tuy tu vi của ta hiện tại không còn, nhưng nhãn lực vẫn còn. Thiên phú kiếm đạo của ngươi rất cao, trời sinh dễ dàng thu hút kiếm linh, hơn nữa cơ sở cũng đặc biệt vững chắc. Tuy tu vi của ngươi hiện tại hơi thấp, nhưng chỉ cần có ta giúp đỡ, ta đảm bảo trong vòng ba tháng ngươi có thể kết Đan thuận lợi, trong vòng năm năm trở thành Nguyên Anh tuyệt đối không thành vấn đề!”
Kiếm linh rất cố gắng thể hiện ưu điểm của mình.
Tuy hiện tại hắn đã tâm ý tương thông với Dịch Dư Huyền, đã là bản mệnh linh kiếm, nhưng hắn cũng không hy vọng Dịch Dư Huyền vì khế ước với hắn mà cam chịu sa ngã. Dù sao Dịch Dư Huyền cũng là hậu bối đệ tử của Trường Uyên Kiếm Tông, hắn không thể vì tư lợi mà hủy hoại một tiểu cô nương tiền đồ vô lượng.
“Cái gì, ba tháng kết Kim Đan, năm năm Nguyên Anh?” Dịch Dư Huyền nghe vậy, lập tức cau mày.
[Nếu ngươi mỗi ngày vung kiếm ba vạn lần, lại có ta chỉ điểm, một tháng kết Đan, ba năm Nguyên Anh cũng không khó.] Kiếm linh tưởng rằng Dịch Dư Huyền chê thời gian quá dài, lại rút ngắn thời gian lại một chút.
Tuy làm như vậy hắn sẽ tự chữa trị chậm hơn một chút, nhưng không sao, hắn sẽ cố gắng hấp thụ ít linh khí hơn một chút.
“Ta từ chối.” Dịch Dư Huyền kiên quyết nói.
[Kỳ thật thời gian này mới ổn định nhất…]
“Ta không muốn kết Đan, cũng không muốn kết Anh.” Dịch Dư Huyền nói một cách chính đáng: “Nếu được, hy vọng ngươi có thể hấp thụ nhiều linh khí của ta hơn một chút, để tu vi của ta giảm xuống Trúc Cơ tầng bốn, miễn là không bị đuổi khỏi nội môn là được.”