Dịch Dư Huyền không nhúc nhích.
Nàng liếc mắt nhìn, phát hiện phần lớn kiếm tu đều đi về phía Long Phi kiếm, nhưng những người ngã xuống đất cơ bản đã bị loại, chỉ còn vài người vẫn còn đứng vững có lẽ là có hy vọng. Mà trong số những người vẫn còn đứng vững đó có Trần Mục Vân, còn có vài đệ tử chân truyền mà Dịch Dư Huyền từng nghe nói đến, và một người đến từ đại thế giới khác.
Những người còn lại có lẽ là kiếm đạo mà họ tu luyện không phù hợp với Long Phi kiếm, nên đã đi về hướng ngược lại.
Nơi này đã bị kiếm linh của Long Phi kiếm bao phủ, chắc sẽ không có kiếm linh nào khác xuất hiện nữa. Nếu bọn họ muốn có được bảo kiếm có kiếm linh phù hợp với mình hơn, thì phải đi ngược lại.
Dịch Dư Huyền suy nghĩ một chút, cảm thấy mình không thể ở lại đây nữa.
Nàng lặng lẽ dịch chuyển cơ thể, bò về hướng khác. Càng rời xa Long Phi kiếm, áp lực trên người nàng càng giảm bớt.
Đến khi Dịch Dư Huyền cảm thấy mình có thể đứng dậy, nàng liền nhanh chóng bỏ chạy, không hề muốn ở lại địa bàn của Long Phi kiếm.
Phì, loại hoạt động hot hit (nổi bật) này, nàng quyết không tham gia!
Ở một nơi khác, chưởng môn Trương Úy Nhiên của Trường Uyên Kiếm Tông và các trưởng lão kiếm tu của các thế giới khác đang đứng quan sát hình ảnh trong Kiếm Trủng.
“Không ngờ Long Phi kiếm lại mở thần niệm cho tất cả kiếm tu? Xem ra nó muốn chọn ra người tốt nhất trong những người tốt nhất.”
“Thông thường, kiếm linh chỉ gửi lời mời đến kiếm tu mà nó coi trọng.”
“Long Phi kiếm đã im lặng nhiều năm trong Kiếm Trủng, không ngờ lần này lại muốn xuất thế? Xem ra lần này vận may của chúng ta không tệ.” Vị kiếm tu được gọi là Lan A khẽ vuốt ve linh kiếm bên hông: “Kiếm linh nhà ta nói, ngàn năm trước nó từng giao đấu với Long Phi kiếm một trận, đáng tiếc không phân thắng bại, hy vọng có thể đấu lại một lần nữa.”
“Với tu vi của Lan A đạo hữu, e rằng hậu bối có được Long Phi kiếm còn phải đợi thêm một thời gian nữa mới có thể tiến bộ đến mức tu vi bằng ngươi để tái đấu.” Một lão giả mặc đạo bào âm dương cười lớn: “Nhưng đệ tử nhà ta là Tang Vũ hiện tại chỉ cách Long Phi kiếm vài bước, đến lúc đó nếu lấy được Long Phi kiếm, chưởng môn đừng tiếc nuối đấy.”
“Hừ hừ, Kiếm Trủng của ta đã mở, tự nhiên không có lý nào lại hối hận. Trong Kiếm Trủng cũng có không ít kiếm linh tiền bối, trước đây chúng đều rất im lặng. Nhưng giờ có Long Phi kiếm mở đầu, e rằng chúng cũng sẽ thức tỉnh. Lần này đối với các đệ tử kiếm tu mà nói là cơ duyên lớn. Kiếm đạo chúng ta hưng thịnh, đã không còn xa!” Mắt Trương Úy Nhiên sáng rực, dường như đã nhìn thấy tương lai vô số mầm mống kiếm đạo thống trị giới tu chân.
Những năm gần đây, tuy kiếm tu vẫn còn rất nổi tiếng, nhưng pháp tu, thể tu, Phật tu, thần tu, v.v… lại chiêu mộ được rất nhiều đệ tử nhờ điều kiện nhập môn thấp hơn kiếm tu, những năm này cũng đã cướp mất không ít tài nguyên của kiếm tu bọn họ. Tài nguyên tu luyện mà kiếm tu bọn họ cần thì ngày càng đắt, chỉ có nhiều mầm mống kiếm tu lợi hại hơn mới có thể khiến tu sĩ của các đạo thống khác nhả ra miếng thịt đã nuốt vào.
Người tu chân vốn là nghịch thiên mà đi, mà trước khi nghịch thiên, trước tiên phải tranh với người!
Nhưng nghĩ lại vẫn thấy có chút kỳ lạ.
Rõ ràng trước khi Kiếm Trủng mở ra, với tư cách là chưởng môn, hắn cũng đã vào Kiếm Trủng hỏi ý các danh kiếm này, chúng không hề có ý định xuất thế, sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý?
May là các kiếm linh khác dường như không muốn giống Long Phi kiếm.
Dịch Dư Huyền mặt không chút thay đổi.
Lúc này trong đầu nàng đã vang lên đủ loại giọng nói của kiếm linh.
Nói là kiếm linh hiếm lắm mà?
Sao đột nhiên kiếm linh trong Kiếm Trủng lại nhiều như rau ngoài chợ vậy?
Hiện tại bên cạnh Dịch Dư Huyền không còn ai khác, vì vậy sắc mặt nàng cũng trở nên ủ rũ, lười phải giả vờ kích động theo số đông.
[Ta là kiếm linh của Phiêu Tuyết kiếm, kiếm chủ tính hàn, là linh kiếm của Lạc Thủy Kiếm Tiên, vị Kiếm Tiên đã phi thăng của Trường Uyên Kiếm Tông.]
Lạc Thủy Kiếm Tiên, một kẻ trâu bò nổi tiếng được ghi lại trong ngọc giản lịch sử kiếm đạo.
Nghe nói nhiều năm tu vi không thể tiến bộ, kết quả lại ngộ ra kiếm đạo khi đối mặt với một trận tuyết lớn. Ba tháng kết Kim Đan, nửa năm thành Nguyên Anh, sau đó con đường tu hành vô cùng thuận lợi, thể hiện rõ ràng câu nói “không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng thì sẽ khiến người khác kinh ngạc”.