Trong giới tu chân, tu sĩ chăm chỉ nhất chính là kiếm tu. Mà trong các tông môn kiếm tu, chăm chỉ nhất phải kể đến Trường Uyên Kiếm Tông. Là đệ tử Trường Uyên Kiếm Tông, chế độ tu luyện 007 chỉ là tiêu chuẩn nhập môn. Các đệ tử mới nhập môn mỗi ngày phải vung kiếm ít nhất mười ngàn lần, không giới hạn số lần tối đa, quả thực là nơi tụ hội của những kẻ cuồng tu luyện!
Xuyên không đến đây, cô nàng dân văn phòng Dịch Dư Huyền tuyên bố: Phản đối nội cuốn bắt đầu từ ta! Mỗi ngày tu luyện tối đa bốn canh giờ, thêm một phút cũng không được. Tăng ca là không thể tăng ca, cả đời này cũng không thể tăng ca. Nếu nhất định phải tăng ca thì phải thêm tiền!
Điều khiến các đệ tử Trường Uyên Kiếm Tông khó hiểu nhất chính là tại sao sư tỷ không thể cố gắng hơn nữa? Nếu nàng chịu khó, vị trí Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Tu chắc chắn thuộc về nàng! Kiếm tu chính là phải chịu nhiều gian khổ.
Dịch Dư Huyền: Hừ, ta ghét nhất bị vẽ bánh! Ở môn phái chăm chỉ nhất, ta sẽ làm người nhàn nhã nhất!
Một câu giới thiệu: Chỉ cần ta không cày cuốc không ai ép ta nỗ lực được.
Ý nghĩa: Người lao động mãi mãi được luật lao động bảo vệ!
Đánh giá tác phẩm:
Sau khi chết vì làm việc quá sức, Dịch Dư Huyền đã xuyên không đến thế giới tu chân. Sau bao nỗ lực nàng đã gia nhập Trường Uyên Kiếm Tông nơi có đãi ngộ tốt nhất nhưng cũng là nơi cuồng luyện nhất.
Mỗi ngày nàng chỉ tu luyện đúng 8 tiếng, bị xem là nỗi nhục của nội môn, nhưng lại tình cờ nhặt được thần kiếm Quy Nhất trong Kiếm Trủng. Kiếm linh lại là hiện thân của một kẻ cuồng tu luyện, ngày ngày thúc giục Dịch Dư Huyền nỗ lực, mở ra hành trình dở khóc dở cười của một người một kiếm linh trên con đường tìm kiếm di vật và đệ tử của tổ sư gia.
Tác phẩm với ngôn ngữ hài hước, dùng tư duy công sở để giải thích con đường tu chân, tìm kiếm đạo lý của người lao động trong bối cảnh tu chân, những khoảnh khắc trùng hợp đến kì lạ khiến người đọc vừa bật cười vừa đồng cảm.
Cảnh báo cuối cùng: Đừng đòi hỏi sự chân thực trong thế giới hư cấu!!!