Phất Y vừa ngửi thấy mùi hương đó đã biết Minh Trân đang định làm gì.
Trong lọ đựng dịch dẫn quân thảo, mùi vị đặc biệt có thể thu hút một loại yêu thú đặc biệt, Thất Đầu Xà.
Dẫn quân thảo rất hiếm, thường mọc gần hang ổ của Thất Đầu Xà, cho dù tìm được cũng khó lấy được, không ngờ Minh Trân lại có được một lọ thuốc thành phẩm.
Trong số khách đến dự tiệc lần này có hơn mười con Thất Đầu Xà, nếu người Phất Y dính mùi dẫn quân thảo, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của chúng.
Bị bất kỳ con Thất Đầu Xà nào để ý, thứ đang chờ đợi Phất Y chính là cái chết, nọc độc của Thất Đầu Xà cực mạnh, một khi để chúng chạm vào người chắc chắn sẽ chết.
“Ngươi cũng khá tài giỏi, ngay cả dẫn quân thảo cũng có thể lấy được.”
Phất Y khéo léo tránh chất lỏng màu xanh lá cây bắn ra, bước chân nhẹ nhàng, nhìn thì đơn giản nhưng thực chất lại ẩn chứa huyền cơ, rõ ràng là đang đi về phía bên trái, nhưng chỉ một bước đã chuyển sang bên phải.
Không chỉ vậy, trong lúc Minh Trân không nhận ra, trên tay Phất Y liên tục lóe lên ánh sáng trắng, từng tia từng sợi đánh xuống đất, lặng lẽ hình thành một tấm lưới vô hình.
Đây là kiếm trận mà nàng am hiểu ở kiếp trước, bây giờ không có kiếm trong tay, chỉ có thể miễn cưỡng dùng linh khí chống đỡ, dựa vào kinh nghiệm, đối phó với một tu sĩ luyện khí không thành vấn đề.
Minh Trân dần dần cảm thấy có gì đó không đúng.
Phất Y rõ ràng thấp hơn nàng ta một cảnh giới nhỏ, sao có thể chống đỡ lâu như vậy? Dịch dẫn quân thảo sắp hết rồi, mà vẫn chưa hắt được một giọt nào lên người nàng!
“Tiện nhân, ngươi đứng lại cho ta!” Minh Trân tức giận, nhìn thấy khuôn mặt như cười như không của Phất Y, lại có cảm giác bị nàng đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Phất Y coi như không nghe thấy, nàng cảm nhận kim linh lực do mình ngưng tụ dần dần thành hình dưới mặt đất.
Nàng cảm nhận được hơi thở yếu ớt của kiếm trận. Dù không bằng một phần vạn thời kỳ đỉnh cao kiếp trước, nhưng lại khiến nàng tìm lại được khí thế vốn có của một kiếm tu.
Trên người nàng đột nhiên dâng lên một luồng sát khí, không còn lười biếng như ngày thường nữa, như một thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm sắc bén.
“Ngươi...” Minh Trân trừng mắt, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không rõ nguyên nhân, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Người trước mắt không phải Phất Y, không phải kẻ phế vật mà nàng ta quen biết. Tuy nhiên, lời nàng ta còn chưa kịp nói ra, dưới chân đột nhiên xông ra một luồng ánh sáng trắng sắc bén, giống như được hình thành từ vô số đạo kiếm khí ngưng tụ, cực kỳ nhanh chóng.
Minh Trân không kịp né tránh, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, toàn thân cứng đờ, không có cơ hội phản kháng đã bị kim quang đánh trúng, mắt tối sầm lại, sinh cơ hoàn toàn tiêu tan.
Phất Y nhún vai, đây chính là cái gọi là giết người trong nháy mắt sao. Nàng nhanh chóng lấy mặt nạ đổi mặt ra, sao chép khuôn mặt của mình, dán lên mặt Minh Trân.
Mặt nạ vừa chạm vào da liền như tan chảy, ngũ quan hơi nhạt nhòa của Minh Trân bắt đầu vặn vẹo biến dạng, chỉ trong vài nhịp thở, đã hình thành một khuôn mặt giống hệt Phất Y.
-
Khi Phất Y đến hang động, âm thanh dâm đãng đã vang lên từ quảng trường, tiếng đàn ái muội triền miên, tiếng hát của các nữ nô nũng nịu lấy lòng, mang theo ý tứ quyến rũ nịnh hót dữ dội.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu [*], cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, Phất Y không chút do dự chui vào bóng tối của hang động.
[*] Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được
Đối với những nữ nô một lòng muốn lấy lòng Yêu chủ, Phất Y không hề khinh thường hay khinh miệt, nếu không trước đây sẽ không nhắc nhở họ coi trọng việc tu luyện.
Điều nàng chán ghét là sự tính toán không ngừng nghỉ, còn có sự thù hận khó hiểu giữa các nữ nô với nhau.
Vì Lệ Tiêu mà họ chưa từng gặp mặt, họ có thể ra tay tàn nhẫn với những người cùng lớn lên, điều này khiến Phất Y cảm thấy chán ghét, kiếp trước là vậy, kiếp này vẫn vậy.
Sự yên tĩnh và bóng tối của hang động mang lại cho Phất Y một cảm giác an toàn đặc biệt. Bóng tối không nhất định đại diện cho nguy hiểm, bởi vì nàng tin chắc rằng chỉ cần bước chân vững vàng, cuối cùng sẽ có một ngày bước ra ánh sáng.
Và đôi khi ở trong ánh sáng, ngược lại dễ dàng bỏ qua những nguy cơ ẩn nấp trong bóng tối. So với quảng trường đón khách náo nhiệt, so với Thanh Ngọc Sơn người qua kẻ lại, con đường lạnh lẽo không ánh sáng này càng khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn.
“Theo tin tức nghe được ở kiếp trước, phải mất khoảng năm canh giờ mới có thể đi ra khỏi đường hầm, với tu vi hiện tại cộng thêm bộ pháp của kiếp trước, nếu không có gì bất ngờ thì bốn canh giờ là có thể chạy ra ngoài.”
Phất Y tính toán thời gian trong lòng, cũng lên kế hoạch tiêu hao linh lực, không dám chủ quan dựa vào kinh nghiệm sống lại một đời. Kế hoạch chạy trốn này phải thành công trong một lần, không cho phép có nửa điểm sai sót.
“Bây giờ yến tiệc mới bắt đầu, Thanh Ngọc sơn chủ không rảnh để ý đến tiểu nữ nô, cho dù phát hiện ta và Minh Trân biến mất, cũng sẽ đợi đến khi yến tiệc kết thúc mới tính sổ.”
Điều này đã giúp nàng tranh thủ được rất nhiều thời gian.
Trong ký ức, yến tiệc này kéo dài một ngày một đêm, cho đến sáng mai, các Yêu chủ mới dẫn theo nữ nô mà họ để ý dần dần rời đi.
“Phải chạy ra ngoài trước khi chúng rời đi, còn phải tranh thủ ban đêm lên đường, càng xa Vạn Yêu sơn mạch càng tốt.” Phất Y phân tích lộ trình sau khi ra ngoài, quyết định tạm thời không đến thành trì tu tiên, trước tiên đến trấn nhỏ phàm tục để dừng chân.
Trên người nàng ngoại trừ một cái túi trữ vật trống rỗng, thì không còn gì khác.
Chiếc thuyền bùa sớm đã dùng hết, mặt nạ đổi mặt cũng đã dán lên mặt Minh Trân, không có linh thạch, không có bảo vật đổi linh thạch, ngay cả một thanh kiếm phá cấp một cũng không có, đến thành trì tu tiên chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Phất Y định trước tiên đến thôn làng phàm tục, trong ký ức của nàng có một nơi rất thích hợp.
Quê hương của nàng, Bảo Bình thôn.