Hai con chim vốn đã yếu ớt nay bị nhổ lông, trông càng đáng thương hơn.
Nhưng tâm trạng Phất Y rất tốt, dù sao hai con chim này cũng không chết được, chỉ là trước khi đột phá cấp hai sẽ luôn trần truồng mà thôi, ai bảo chúng cùng tộc với Lệ Tiêu chứ?
Kiếp này, cả kiếp trước nữa, nàng hận nhất chính là điểu tộc.
Nhìn hai con chim trụi lông bên chân, tâm trạng Phất Y thoải mái hơn rất nhiều, cảm thấy đây là một cách giải tỏa áp lực tốt trong giai đoạn tu vi thấp, nàng quyết định sau này gặp chim là nhổ lông.
“Tất nhiên, nếu tu vi cao hơn ta thì thôi,kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt mà.” Phất Y lầm bầm bỏ đi, không còn để ý đến hai con chim trụi lông hồng hào nữa.
“Phất Y, ngươi ra đây.”
Giọng nói the thé của Minh Trân vang lên, làm xáo trộn chiêu kiếm mà Phất Y đang luyện tập trong đầu. Nàng chậm rãi mở mắt nhìn lên phía trên động phủ, bên ngoài màn chắn trong suốt là khuôn mặt âm trầm quen thuộc.
“Có chuyện gì thì nói mau, có rắm thì thả nhanh lên.” Phất Y vung tay mở trận pháp, vẻ mặt rất thiếu kiên nhẫn. Ba ngày nữa là Vạn Yêu Yến, càng gần ngày, tâm trạng nàng càng thêm căng thẳng.
Dạo gần đây, nàng không còn giữ được sự bình tĩnh như thời kỳ Nguyên Anh nữa, dường như tâm trạng theo sự trọng sinh mà trở về thời thiếu nữ, rất dễ dàng bồn chồn lo lắng.
May mà nàng đã sớm hiểu ra một điều, cảm xúc không thể cưỡng ép đè nén. Là một tu sĩ, phải tập quen và chấp nhận mọi loại cảm xúc của mình, an nhiên sống chung với chúng. Đương nhiên bao gồm cả những cảm xúc tiêu cực.
Vì vậy, cảm nhận được bản thân không còn bình tĩnh như trước, Phất Y cũng không cho rằng đây là chuyện xấu. Đây là một thử thách hoàn toàn mới, đã có được cơ hội làm lại, nàng càng phải nên trân trọng tất cả.
Khi thần sắc của Phất Y từ mất kiên nhẫn chuyển sang bình tĩnh, Minh Trân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt nàng, trong lòng tức tối không thôi.
Phất Y rõ ràng tư chất không bằng nàng ta, thực lực không bằng nàng ta, vậy mà lại hơn nàng ta ở khoản dung mạo, còn khắp nơi đối nghịch với nàng ta, thật sự đáng ghét đến cực điểm.
“Ngươi không phải có được mặt nạ Trương Minh Nhan sao? Dù sao cũng không dùng, chi bằng đưa cho ta đi.” Trong lúc tức giận, Minh Trân định dùng lời lẽ dụ dỗ lại biến thành uy hiếp. “Nếu không đưa, yến hội ngày đó ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
Minh Trân dựa vào việc được Thanh Ngọc sơn chủ coi trọng, ở trong núi luôn làm theo ý mình, ngay cả trước mặt người cũng được coi trọng như Phất Y cũng tự cho mình cao hơn nàng một bậc.
Nếu là kiếp trước, Phất Y chắc chắn lười đề phòng nàng ta, nghe nàng ta nói vậy, không chừng sẽ đưa mặt nạ mà mình cho là vô dụng cho nàng ta. Nhưng bây giờ, dù mặt nạ thật sự vô dụng, nàng cũng tuyệt đối sẽ không để Minh Trân chiếm tiện nghi.
“Ngươi uống thuốc đến hỏng đầu rồi à? Ngươi đã chạy đến cảnh cáo ta rồi, ngày yến hội ta còn để mặc cho ngươi tính kế sao?”
Phất Y nhìn nàng ta như nhìn kẻ ngốc, trong mắt đầy vẻ thương hại.
“Ôi chao, người ngu thì phải chăm chỉ tu luyện, đến cảnh giới cao tự nhiên đầu óc sẽ sáng suốt. Sau này ngươi ít ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ, cút nhanh đi, đừng làm phiền ta luyện công.”
Minh Trân bị nàng mắng cho ngẩn người, đợi đến khi phản ứng lại, nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của nàng, hận không thể xông vào giết nàng. Tiếc là Vạn Yêu sơn mạch bề ngoài cấm nữ nô tàn sát lẫn nhau, nếu không nàng ta đã sớm hành hạ Phất Y đến chết ngàn vạn lần rồi.
“Ngươi cứ đợi đấy.” Minh Trân đảo mắt, đột nhiên bình tĩnh lại cười lạnh nói, “Dù ngươi biết thì đã sao? Ta muốn xem ngươi có bản lĩnh gì mà thoát được.”
Nàng ta nói xong liền xoay người bỏ đi, cũng lười dây dưa thêm nữa.
Phất Y nghe thấy lời nói đầy ác ý của nàng ta, trong lòng bắt đầu tính toán, chuyện xảy ra bây giờ khác với kiếp trước, nàng không biết Minh Trân rốt cuộc đang có ý đồ gì.
“Ngày Vạn Yêu yến, tất cả các sơn chủ của Phược Long vực đều sẽ có mặt, nàng ta còn dám gây chuyện trước mặt nhiều Kim Đan kỳ như vậy sao?”
Phất Y lắc đầu, vẫn không nghĩ ra kế hoạch của Minh Trân, nhưng nàng không quan tâm, dù sao Minh Trân không tìm đến cửa, nàng cũng sẽ chủ động tìm đối phương.