Diệp Chân gật đầu, ngược lại an ủi Vương Sát Linh, sau đó lại nói: “Đối với việc của tổ chức quốc vương, Diệp mỗ ta thật ra không xem là gì, một đám không ra gì, nếu gặp thì sẽ thuận tiện đè chết họ, không cần nương tay, nhưng suýt nữa ta quên mất, các ngươi và ta không giống nhau, có lẽ các ngươi có cố gắng hết sức cũng không giết được đối phương, nhưng không sao, bây giờ mọi thứ đã có ta, bất kể gặp ai ta cũng đánh thắng được, hãy gọi tên ta thì được rồi, ta sẽ cho các ngươi thấy cao thủ thực sự là như thế nào.”
Trong lời nói của hắn đã lộ ra một chút tự tin mê muội.
Dù gì kẻ thù truyền kiếp của mình là Dương vô địch cũng đứng về phía mình, theo cách nghĩ của Diệp Chân trong giới linh dị vẫn chưa có kẻ thù mạnh nào, vì vậy không có gì phải sợ.
“Thái độ này của ngươi lúc trước đã thế hay đó giờ cũng vậy?” Lâm Bắc sờ đầu trọc của mình mà nhìn hắn nói.
Tuy là biết được người ngự quỷ đa số cũng là không bình thường, nhưng Diệp Chân như vậy lại thuộc dạng hiếm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây