“Quỷ có ý gì đấy? Sợ chúng ta đói cho nên đưa cơm cho chúng ta ăn sao? Nếu có đưa cũng đừng đưa cơm chiên trứng mãi, tôi cũng không đói bụng”.
Trương Vĩ hùng hùng hổ hổ nói.
Dương Gian không nói lời nào, quỷ nhãn thăm dò, nhìn chằm chằm vào hướng nữ phục vụ rời đi.
Sau khi nữ phục vụ kia rời khỏi nơi này chừng hai mươi mét thì ý thức đột nhiên trở về bình thường, vẻ mặt của cô ta có chút hoảng hốt, nhìn trái nhìn phải lại vội vàng đẩy toa ăn rời đi, không hề cảm nhận được sự thật rằng lúc nãy cô đã bị linh dị điều khiển, chỉ cảm thấy bản thân đi đưa thức ăn, hơi ngẩn ngơ một chút.
“Dương Gian, ví dụ như phóng hỏa đốt tiệm cơm này, dùng cách này để đuổi quỷ ở nơi này ra ngoài, đồng thời cũng có thể chọn lại lần nữa xem xem có còn người nào bị linh dị ảnh hưởng hay không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây