Diệp Phong nói:
- Không, không, tôi không hề có ý định như vậy, làm như vậy có tác dụng gì chứ. Cậu có thể sống sót đến tận lúc này, lá gan của cậu khẳng định là rất lớn, tôi có dọa cũng chẳng được gì. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết một chút về trời cao đất rộng, khỏi để cho cậu nghĩ rằng việc trở thành Cảnh sát Quốc tế đã là rất lợi hại, vẻ vang. Đó là việc vác sinh mạng đi bán, mặc dù không gian phát triển đúng là lớn thật nhưng tỷ lệ hi sinh lại không hề nhỏ. Thành lập câu lạc bộ, bang phái, xây dựng thế lực, chiếm đất làm vua mới chính là xu thế của tương lại. Chỉ cần cậu có thể sống đủ lâu, cậu muốn cái gì mà không được, tiền tài, gái gú, quyền lợi. Tất cả mọi thứ đều có hết, tiếc là hết lần này tới lần khác cậu lại cứ lao đầu vào đường chết. Cho nên, tôi vẫn muốn cho cậu một cơ hội nữa, chỉ cần cậu tự nguyện tham gia vào câu lạc bộ, đồng thời bồi thường cho câu lạc bộ một chút tổn thất, hôm nay tôi sẽ không ra tay.
Dương Gian bất chợt cười rộ lên, dùng ánh mắt như nhìn một thằng ngu để nhìn Diệp Phong.
Nụ cười trên mặt của Diệp Phong dần dần tắt hẳn.
- Cậu đang cho rằng tôi là một thằng ngu?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây