- Tôi không giống cậu, cậu còn trẻ, là người mới, có vốn liếng để đánh cược, còn tôi... Nói thật tôi đã chấp nhận sự an bài của số phận rồi, không gạt cậu, hậu sự tôi đã chuẩn bị sẵn cả rồi, chỉ cần một số tiền để thanh toán là được.
Dương Gian suy nghĩ một hồi lâu.
Hắn không thấy lời nói của Nghiêm Lực là sai. Việc chấp nhận số mệnh là một loại ý nghĩ hợp tình hợp lý, trước kia hắn cũng đã từng có ý nghĩ như thế.
- Nếu đã như thế thì ba ngày sau anh không cần đến chỗ đó, tôi sẽ đưa thứ này cho anh cất, sau khi xong chuyện kia thì tôi và anh sẽ tìm người bán nó đi, được bao nhiêu tiền thì chia đôi.
Dương Gian lấy cái hộp ra và đưa cho Nghiêm Lực.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây