Triệu Y Hiệp gấp gáp nói: “Không, không đúng! Lúc Lục Mao Trùng phun tơ, mục tiêu của nó không phải tôi mà là bách hoa quyền trượng trong tay của tôi! Nó không muốn công kích tôi! Chỉ là do vấn đề góc độ cho nên nhìn vào giống như nó muốn công kích tôi! Tôi có thể cảm nhận được mục tiêu của nó tuyệt đối không thể nào là tôi! Đó là phán đoán sai lầm! Anh không nên thua.”
Vương Triệt nói: “Không, tôi đã thua.”
Triệu Y Hiệp: “...”
Vương Triệt nói: “Nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Mặt Triệu Y Hiệp đỏ lên nói: “Chờ một chút! Trận đấu này... là trận đấu vui nhất của tôi trong nửa năm qua... Nhưng mà tôi lại có cảm giác giống như anh đang giúp tôi. Nhưng tôi lại không biết anh đã làm như thế nào... Cũng có thể là là tôi đã nghĩ nhiều rồi... Cảm ơn anh, bạn học Vương.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây