Trần Hiên Dật hít sâu một hơi, quyết định tạm thời nhẫn nhịn: “Chỉ cần muội trồng được Ngọc Nhan Hoa, ta... sau này muội muốn tặng ta Tụ Linh Đan hay vật gì khác, ta sẽ không từ chối nữa.”
“Chỉ cần muội gửi một tấm truyền âm phù, ta cũng có thể chủ động đến tìm muội.”
Vẻ mặt Trần Hiên Dật khó xử như bị táo bón.
“Phụt!”
Khương Ti không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Đại ca, mặt huynh to thật đấy!
Trước đây hình như huynh cũng có từ chối đâu!
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Khương Ti cực lực phản đối hành vi ăn chênh lệch giá này!
Rõ ràng nàng có thể trực tiếp tìm Liễu sư tỷ để kiếm bội số hoàn lợi mười lăm lần! Chỉ có não bị bệnh mới đi kiếm năm lần ít ỏi từ Trần Hiên Dật!
Thật sự coi nàng là kẻ ngốc à!
Khương Ti đứng yên tại chỗ: “Sư huynh lo xa quá rồi, ta không cần huynh chủ động đến tìm ta.”
Trần Hiên Dật lén thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không cần hắn chủ động đến tìm Khương sư muội thì tự nhiên là tốt rồi. Dù sao người hắn có lòng là Liễu Nính sư tỷ, nếu sư tỷ nghe được rồi hiểu lầm thì phải làm sao?
Trần Hiên Dật không hề cảm thấy một đệ tử tạp dịch như mình không xứng với Liễu Nính một người nổi bật trong số các đệ tử ngoại môn.
Bởi vì hắn có một tương lai tươi sáng.
Những lời nói nhẹ bẫng của Khương Ti tiếp tục truyền đến: “Bởi vì ta vốn sẽ không giúp huynh trồng Ngọc Nhan Hoa!”
Nói xong nàng không chút do dự quay người bỏ đi.
Trần Hiên Dật ngây người tại chỗ, hắn vô cùng không dám tin: “Cái gì?”
Khương sư muội lại từ chối hắn?
Hắn thậm chí còn lén véo đùi mình một cái, cho đến khi cảm thấy đau mới thật sự ý thức được: Đây là thật!
Trong phút chốc cơn giận bốc lên đầu, Trần Hiên Dật hét về phía bóng lưng gầy gò trong bộ y phục màu xám kia: “Khương Ngọc! Muội đừng hối hận!”
“Sau này ta sẽ không cho muội cơ hội đến gần ta nữa đâu!”
Khương Ti nào có để tâm.
Một đối tượng có bội số hoàn lợi chỉ năm lần nhỏ nhoi?
Trong tông môn này thiếu gì!
“Một đại nam nhân như huynh trước hết cứ nghĩ cách trồng được Ngọc Nhan Hoa đi đã!”
“Nếu không Liễu sư tỷ của huynh sẽ tức giận đó!”
Nàng quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên, khí chất u uất bỗng có thêm vài phần tươi sáng hoạt bát của tuổi trẻ.
Nàng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Trong Côn Luân Tông, đệ tử tạp dịch không được dễ dàng tiến vào ngoại môn.
Nhưng Khương Ti có thẻ nhiệm vụ do chính tay Liễu Nính nhận, mấy vị đệ tử canh gác thấy vậy cũng không ngăn cản nhiều mà cho nàng đi vào.
Liễu Nính mà!
Là đệ tử của Liễu gia, ai cũng sẽ nể mặt.
“Ngoại môn có một ngọn Hàn Sơn.”
Một thân áo bào xám của Khương Ti giữa đám người áo trắng ở ngoại môn trông vô cùng nổi bật. Nhưng đệ tử ngoại môn cũng không hạ thấp thân phận để bắt chuyện với nàng, chỉ liếc nhìn một cái rồi ai đi đường nấy.
Đương nhiên, điều khiến Khương Ti nổi bật không chỉ là y phục của nàng mà còn là tu vi quá thấp.
Luyện Khí tầng ba, ngay cả thi triển Tật Phong Thuật cũng khó khăn!
Nàng chỉ có thể tự mình lê bước, hỏi rõ phương hướng rồi đi về phía Hàn Sơn.
Trên Hàn Sơn có một Hàn Động, nước từ Ngọc Trần Phong của nội môn chảy xuyên qua động. Nước trong động lạnh lẽo buốt xương, có lẽ tác dụng tương tự như nước Hàn Tuyền.
Đây là do Đoạn Thung, bạn tốt của Khương Ti (nguyên chủ) nói cho nàng biết.
Ngoại môn lớn hơn nhiều so với hai ba ngọn núi nơi đệ tử tạp dịch ở. Khương Ti đi mất hai canh giờ mới cảm thấy cái bụng đói meo, nàng gặm miếng cơm nắm làm từ linh mễ rồi đến được chân Hàn Sơn.
Nước từ Ngọc Trần Sơn chảy róc rách.
Nàng khoác thêm một chiếc áo lông lên người, run rẩy đi lên núi.
Phần lớn đệ tử ngoại môn của Côn Luân Tông chỉ có tu vi Luyện Khí. Những người có thể vào Trúc Cơ hoặc là bị giới hạn bởi tư chất và tuổi thọ, chỉ có thể làm trưởng lão ngoại môn, còn lại đều sẽ tấn thăng vào nội môn để tiếp tục con đường tu luyện.
Ngay cả những đệ tử ngoại môn này cũng ít khi đến Hàn Sơn, bởi vì một khi không chịu nổi sẽ dẫn đến hàn khí xâm nhập cơ thể.
Đây không phải là vấn đề mà hai ba viên đan dược có thể giải quyết.
Hơn nữa vì ngọn núi này hẻo lánh lại lạnh lẽo thấu xương, cũng sẽ không mọc linh thảo linh quả hay các loại linh vật khác. Chỉ có kẻ ngốc mới không có việc gì làm mà chạy đến đây.
Cũng may trong Tứ linh căn của Khương Ti, độ tinh khiết của Hỏa linh căn chiếm đến sáu phần. Có điều nhìn bộ dạng tóc mái của nàng giờ đây đã kết một lớp băng sương, nàng vì bồi dưỡng Băng Ngọc Thảo thật sự đã bỏ ra không ít công sức.
Nói cho cùng, Khương Ti bị đông thành bộ dạng thảm hại này là vì tu vi của nàng quá thấp.
Miếng cơm nắm chưa ăn hết trong tay Khương Ti đã đông thành một cục đá, dính chặt vào lòng bàn tay nàng không tài nào gỡ ra được.
Nàng đội gió lạnh phần phật cuối cùng cũng tìm thấy Hàn Động, rồi trông thấy một thiếu niên dáng người như ngọc đang đứng bên ngoài hang.
Thiếu niên kia nghe thấy tiếng bước chân liền quay người lại, liền nhìn thấy một nữ đệ tử quấn kín như cái bánh chưng. Nữ đệ tử kia tay cầm một cục đá, có lẽ dùng để phòng thân.