Xem ra sự nghiệp nịnh bợ của nàng vẫn chỉ giới hạn trong đám đệ tử tạp dịch. Nàng không tiếp xúc được với các đệ tử ưu tú hơn ở ngoại môn, như vậy không dễ làm việc!
Khương Ti đột nhiên nảy sinh chí khí, nàng phải phát huy danh hiệu nịnh bợ này cho rạng danh mới được!
Đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử chân truyền, nàng phải nịnh bợ để thăng tiến từng bước một!
Khương Ti mỉm cười, lúm đồng tiền bên má ẩn hiện. Nàng chỉ vào thẻ nhiệm vụ trong tay Liễu Nính: “Sư muội muốn nhận nhiệm vụ trong tay sư tỷ.”
Câu này vừa thốt ra, trong lòng Liễu Nính liền nổi lên một trận bực tức, sắc mặt cũng không mấy tốt đẹp.
Đây là đến giành nhiệm vụ với mình sao?
Một kẻ Luyện Khí tầng ba cỏn con cũng dám đến trước mặt mình diễu võ dương oai?
Nếu không phải sau lưng có cao nhân chống đỡ thì chính là não có vấn đề, tự tìm đường chết.
Thế nhưng dưới ánh mắt không mấy thiện cảm của Liễu Nính, Khương Ti lại đưa ra ba ngón tay: “Ba thành!”
“Ta nguyện thay sư tỷ hoàn thành nhiệm vụ đã nhận, chỉ cần ba thành phần thưởng nhiệm vụ.”
Sự đề phòng trong mắt Liễu Nính lập tức tan biến, miệng khẽ nghi hoặc: “Gì cơ?”
Nàng có nghe nhầm không?
Liễu Nính đương nhiên không nghe nhầm.
Khương Ti cũng không nói sai. Bởi vì ngay khi nàng đến Đan Hương Phong đảo mắt một vòng, bội số hoàn lợi cao nhất mà hệ thống đưa ra chính là từ Liễu Nính, ước chừng mười lăm lần!
Đây là mười lăm lần đó! Đan dược hạ phẩm có lẽ có thể trực tiếp tăng lên thành đan dược thượng phẩm!
Chỉ cần ba thành lợi ích thì có là gì! Dù có làm không công nàng cũng cam lòng!
Nhưng Khương Ti không nỡ làm không công, nếu vớt vát được chút nào thì tự nhiên sẽ tốt hơn.
Liễu Nính vẫn không hiểu, nếu vị sư muội này thật sự muốn hoàn thành nhiệm vụ nàng nhận thì tại sao không đi nhận một nhiệm vụ khác, dù sao cũng tốt hơn là chia phần thưởng với người khác.
Khương Ti hiểu được sự khó hiểu của Liễu Nính. Nàng ngẩng đầu lên, qua lớp tóc mái có thể lờ mờ nhìn thấy một đôi mắt đen láy.
Giọng nàng lí nhí, có vẻ hơi trầm và cố chấp.
Nói năng cũng cà lăm, dường như đang thổ lộ một tâm sự không thể để ai biết: “Bởi vì, Liễu sư tỷ... tỷ, tỷ...!”
Giọng nàng đột nhiên cao lên: “Ta đã để ý tỷ rất lâu rồi!”
Liễu Nính theo bản năng lùi lại nửa bước.
Vừa rồi còn cảm thấy vị nữ đệ tử lạ mặt này chỉ có chút bình thường không có gì nổi bật, nhưng bây giờ lại hoàn toàn là một dáng vẻ cố chấp cực đoan!
Một người như vậy làm ra chuyện giúp người khác không công... dường như cũng không có gì lạ?
Dù sao trong tông môn kẻ si mê nàng không ít, rất dễ chiêu dụ những kẻ kỳ kỳ quái quái.
Liễu Nính khẽ ho hai tiếng, dưới ánh mắt của mọi người vẫn nhét thẻ nhiệm vụ trong tay mình vào tay Khương Ti: “Nếu đã vậy, ba thành thì ba thành!”
Nàng nghĩ tiểu đệ tử này cũng không dám lừa mình. Nếu có ý định trêu chọc nàng, Liễu Nính nhất định sẽ cho tiểu nha đầu này một bài học.
“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi hãy đến tìm ta!”
Nói xong nàng lại tìm một nhiệm vụ khác ở sở quản sự rồi vội vàng rời đi.
Ánh mắt sâu kín của Khương Ti dõi theo cho đến khi Liễu Nính hoàn toàn biến mất trong Điện Quản Sự mới từ từ dời đi.
Không ít người xung quanh len lén nhìn thiếu nữ có vẻ đầu óc không bình thường này, ánh mắt chỉ có thể dùng hai chữ “kỳ quái” để hình dung!
Người kia lại chẳng hề để tâm, bởi vì trong đầu nàng lại vang lên giọng nói của hệ thống:
[Mục tiêu: Liễu Nính]
[Bội số hoàn lợi: 15]
[Hành vi hoàn lợi: Chủ động đề nghị giúp đối phương hoàn thành nhiệm vụ tông môn]
[Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng: Độ thân thiện +3]
[Chúc mừng ngài nhận được hoàn lợi bạo kích — Rương Báu Bằng Đồng!]
[Có muốn từ bỏ rương báu không?]
Độ thân thiện thì Khương Ti không cảm nhận được tác dụng gì, nhưng mà…
“Hoàn lợi bạo kích?”
Chưa từng xuất hiện bao giờ.
****
Từ lúc trọng sinh trở về, Khương Ti trước sau cũng đã nịnh bợ... à không phải là tặng quà cho vài người, nhưng nhận được hoàn lợi bạo kích Rương Báu Bằng Đồng thì vẫn là lần đầu.
“Ta chọn... à không phải?”
Cái hệ thống gian xảo này còn đang đào hố cho nàng đây mà!
Ai lại đi chọn từ bỏ phần thưởng chứ hả!
“Ta không chọn từ bỏ rương báu!”
Mở không gian hệ thống ra, phía sau bình đan dược lại xuất hiện một chiếc rương màu xanh vuông vức.
Bây giờ không phải lúc để mở ra. Nàng nhìn mấy chữ nhỏ khắc trên thẻ nhiệm vụ Liễu Nính nhét vào tay mình, sau đó...
Nàng hít vào một ngụm khí lạnh.
Vừa rồi nàng chỉ chăm chăm muốn bắt mối với Liễu Nính, bây giờ mới biết đối phương nhận lại là nhiệm vụ trồng Băng Ngọc Thảo!
Mà Băng Ngọc Thảo chính là một trong những vị thuốc chính để luyện chế Dưỡng Nhan Đan.
Quả nhiên ngoài thẻ nhiệm vụ ra, Liễu Nính còn nhét vào tay nàng một nắm hạt giống linh thảo.
“Băng Ngọc Thảo, mỗi ngày đều phải dùng nước Hàn Tuyền tưới, phụ thêm Khu Dương Phấn và Dẫn Nhiệt Thạch.”
Khương Ti chỉ cảm thấy đau đầu: “Hai loại sau còn dễ nói, nhưng nước Hàn Tuyền này...”